Anh ta và Mã Sơn đều là vua lượm ve chai có tiếng.
Hai người này còn thường xuyên đánh nhau.
Ấn tượng của Lý Dục Thần về Hoàng Tam chỉ dừng lại ở việc tên này hay thích táy máy tay chân, đông trộm tây thó.
Và khi đánh không lại Mã Sơn thì Hoàng Tam sẽ bắt nạt anh và Đinh Hương.
Anh từng vì Đinh Hương mà đánh nhau với Hoàng Tam, dùng vôi sống ném vào mắt anh ta.
Về sau thế nào thì Lý Dục Thần cũng không biết.
Nghe Mã Sơn kể là Hoàng Tam vẫn nhặt ve chai, có điều làm lớn hơn trước đây, mở cả một cái vựa thu mua ve chai.
Bọn họ hẹn gặp nhau ở một quán ăn nổi tiếng.
Hoàng Tam mặc đầy người hàng hiệu, trên cổ đeo một cái dây chuyền vàng bản to, cổ tay cũng đeo đồng hồ bằng vàng nhưng không biết là thật hay giả.
Mã Sơn vuốt dây chuyền vàng của đối phương hỏi: “Ngâm trong nước có nổi lên không?”
Hoàng Tam híp đôi mắt tam giác lại, khinh bỉ nói: “Tôi là loại người ấy sao?”
Mã Sơn đáp: “Chúng tôi biết Hoàng Tam anh buôn bán được lắm, đừng keo kiệt thế, dẫn anh em đi kiếm tiền với”.
Hoàng Tam nói: “Tôi toàn kiếm món tiền lớn, không chơi tiền lẻ, chỉ cần anh có vốn thì tôi sẽ dẫn anh theo, không có thì sang bên chơi đi”.
Mã Sơn chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Tôi không có tiền nhưng anh ta có”.
Hoàng Tam liếc Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần vừa đổi kiểu tóc mới, trông khá giống cậu ấm cô chiêu nhà giàu.
“Vị này là…”
Hoàng Tam cảm thấy quen quen, nhưng không nhớ ra.
Mã Sơn nói: “Cậu chủ Lý, kẻ có tiền”.