Mạnh Càn tự nguyện làm đội trưởng nên đương nhiên sẽ là người đầu tiên tiến vào.
Khi đi ngang cánh cửa mà gã hề đang đứng, gã hề nheo mắt phải lại, dùng con mắt bên trái có hình xăm con chuồn màu đen nhìn về phía Mạnh Càn.
“Cậu là—” Gã cố ý kéo dài âm điệu, “Kẻ ngạo mạn. Cẩn thận coi chừng bị sự ngạo mạn của mình giết chết nha, hì hì hì.”
Mạnh Càn nhăn nhăn mày, tiến vào trong bóng tối.
Xếp vị trí thứ hai chính là Kiều Vân, gã hề dùng phương thức giống như mới nãy quan sát cô ấy trong chốc lát: “Hì hì, ghen tị. Cô đang ghen tị ai đó? Là cô gái phía sau cô à?”
Kiều Vân sợ hãi, lập tức đi vào bên trong, không ngừng oán thầm.
Tư Gia Dịch và Giả Tư Viễn cùng nhau tiến vào, gã hề đánh giá bọn họ cũng không tính là ác ý, chỉ là “Vô vị” và “Nhút nhát” mà thôi.
Đến phiên đoàn người của Trì Tiểu Trì, Viên Bản Thiện đi đầu, khi đến bên cạnh gã hề thì liền nghe gã nói một câu tràn ngập ý tứ trào phúng: “Ha ha, một kẻ lạnh lùng vô tình.”
Viên Bản Thiện không chịu được âm điệu kệch cỡm này của gã, cũng không để ý nhiều mà trực tiếp đi vào trong.
Cam Đường tiến lên.
Gã hề liếc nhìn cô một cái, rất hứng thú mà nhướng lông mày: “Cô…”
Cam Đường muốn chờ lời phán quyết của gã nhưng vẫn không chờ được, cảm thấy hơi bối rối nhưng không trì hoãn quá lâu mà trực tiếp tiến vào trong.
Chờ đến khi thấy Cam Úc thì gã hề mới cười ha hả: “Hóa ra là hai kẻ ngốc! Hai kẻ ngốc giống nhau như đúc! Thật sự hiếm thấy nha!”
Cam Úc cũng không để ý đến gã nhiều, cũng không đi vào mà đứng ở cửa chờ Trì Tiểu Trì.
Gã hề cười đủ, xoay mặt về phía Trì Tiểu Trì: “Cậu—”
Gã ngây ngẩn cả người.
Ngay sau đó gã đỡ lấy vách tường, phát ra tiếng cười to liên tục, cười đến mức nước mắt cũng chảy ra, giống như nghe được chuyện hài đáng buồn cười nhất trên đời này.
Trì Tiểu Trì nhìn chăm chú gã cả buổi, sau đó đáp lại bằng một nụ cười.
Gã hề cười đến gập cả người, lung tung dang ra hai tay, bảo cậu mau mau đi vào.
Mãi đến tận lúc cửa đóng lại, tiếng cười chói tai của gã hề vẫn quanh quẩn bên tai Trì Tiểu Trì, kéo dài không tiêu tan.
Khi đi vào gian phòng, Trì Tiểu Trì liền cảm thấy sàn nhà dưới chân vô cùng dị dạng.
Ánh đèn trong phòng thật lâu vẫn không sáng, khi trong lòng mọi người đang nảy sinh nghi ngờ thì bốn phía đột nhiên sáng đèn, ánh sáng lóa mắt như cánh đồng tuyết trắng.
Mạnh Càn hít vào một ngụm khí lạnh, che mắt lại mà mắng: “Mịa nó!”
Nhưng Trì Tiểu Trì lại rất thích ứng với hoàn cảnh.
Khi ánh đèn sáng lên trong nháy mắt, cậu thấy được một bàn tay mờ ảo che trước mắt mình.
Bàn tay kia thay cậu chắn lại tất cả ánh sáng, ngón tay thon dài gầy thẳng, ánh sáng xuyên qua từ mép lòng bàn tay phản chiếu đường cong vân tay của người nọ.
Là tay của Cam Úc.
Anh vẫn đứng bên cạnh Trì Tiểu Trì, không biết đã giơ tay lên trong bóng tối bao lâu, chỉ vì giúp cậu chặn lại ánh sáng có thể đột ngột bật lên.
Khi mắt người có thể thích ứng ánh sáng kia, bàn tay liền từ trước mắt Trì Tiểu Trì rút về, thản nhiên cầm lấy mắt kính gọng vàng cài trước ngực áo sơ mi, bình tĩnh mang vào, khôi phục vẻ nhã nhặn đoan chính quân tử.
Đếm ngược đã bắt đầu, không còn thời gian để tiếp tục phân tâm, Trì Tiểu Trì dẹp đi những suy nghĩ khác, chuẩn bị quan sát tình huống xung quanh.
Liếc mắt một cái, Trì Tiểu Trì liền cau mày.
Tám người đang đứng trong căn phòng kính hình chữ nhật trống trải rất lớn, ước chừng một trăm mét vuông, vách tường, mặt đất, trần nhà đều tạo thành từ thủy tinh trong suốt.
Hơn nữa Trì Tiểu Trì nhớ rõ hai nhóm người đi vào cùng một hành lang.
….Nhưng hiện tại bọn họ lại không nằm cùng một gian phòng.
Nói cho chính xác, có một vách tường kính rất dày chắn giữa gian phòng, chia cắt nơi này thành hai.
Nhóm Trì Tiểu Trì ở bên trái, nhóm Mạnh Càn bên phải.
Kiều Vân kinh ngạc hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Trì Tiểu Trì nhớ đến tiếng cười của gã hề, lúc ấy cậu đi vào hành lang tối tăm, bốn phía hoàn toàn vắng lặng, không khí vô cùng tanh tưởi, bên tay cậu chỉ nắm lấy một góc áo của Cam Úc, để anh dẫn mình đến cuối hành lang rồi tiến vào gian phòng.
Bất chợt cánh cửa lớn ở sau lưng cậu ầm ầm đóng lại.
Viên Bản Thiện nói: “Chúng tôi tiến vào cánh cửa cuối hành lang.”
Kiều Vân: “…Cuối hành lang không có cửa. Chúng tôi tiến vào cánh cửa bên tay phải hành lang.”
Thông tin đến đây, Trì Tiểu Trì cũng hiểu rõ không ít.
Xem ra gã hề cố ý chia bọn họ thành hai nhóm.
Đây cũng là một trong những thao tác thường xuất hiện khi chơi trò trốn khỏi mật thất, chia người chơi thành hai nhóm, cũng thiết kế chướng ngại vật để hai nhóm người tự tìm manh mối, thông qua giao lưu thông tin để tìm cách rời phòng, tiến vào chung một gian phòng.
Đúng như dự đoán, trải qua quan sát, bức tường thủy tinh có một cái lỗ chiều dài ước chừng 20 centimet, chiều ngang chừng 10 centimet, chính là cách để truyền thông tin cho nhau.
Trì Tiểu Trì hơi cảm thấy kỳ lạ.
Bình thường ở các gian phòng của trò trốn khỏi mật thất thường là nơi rất kín, mục đích là để trở ngại hai nhóm giao lưu với nhau, nhằm kéo dài thời gian trò chơi.
Thủy tinh trong suốt như vậy thì ý nghĩa của bức tường này để làm gì?
Cậu muốn đi điều tra bức tường bằng kính này, nhưng vừa cất bước thì dưới chân liền vang lên tiếng kẹt kẹt.
Cậu lập tức phát hiện chỗ lạ ở đâu, sau gáy tê rần, lập tức nghiêng về phía trước, ngã sấp xuống đất.
Mạnh Càn cũng nhìn thấy dị thường, quát to một tiếng: “Không đúng, đừng đứng nữa, nằm sấp xuống đi!”
Cam Úc nằm sấp xuống, đưa tay sờ lên sàn nhà bằng kính, co lại đốt ngón tay rồi gõ vài cái, sắc mặt không dễ nhìn lắm: “…Không phải thủy tinh công nghiệp.”
Đây chỉ là thủy tinh rất bình thường, dày hơn thủy tinh bình thường một chút thôi. Nếu một người đàn ông trưởng thành tùy ý đi lại trên lớp kính này thì chỉ sơ ý một chút có thể giẫm nứt sàn nhà.
“Còn nhớ gã hề kia mới vừa nãy nói gì không?” Mạnh Càn quát lên, “Chúng ta không thể phá hỏng bất cứ thứ gì ở đây!”
Không ai trong bọn họ muốn đi thử nghiệm cái giá của phá hỏng đồ vật.