Bên trong căn nhà gỗ không hề có một tiếng động này, cũng không biết rõ là ai đã chủ động c0i quần áo trước, một nửa số chăn mền đã được dọn dẹp gọn gàng rơi xuống sàn nhà, tiếp theo còn có quần dài và váy dài của người phụ nữ cũng ném xuống dưới.
Khi môi mỏng của Chu Tự Chi đang đặt lên bờ vai trắng như tuyết của cô ta, Vân Thanh Lê hơi run rẩy, không hiểu sao lại kích động muốn khóc, giống như đã kìm nén tủi thân rất lâu, vào giờ phút này có thể ph4t tiết ra ngoài.
Nước mắt trong suốt trượt xuống từ khóe mắt, rơi xuống bàn tay của anh ta.
Chu Tự Chi dừng lại, hai tay im lặng ôm chặt lấy cô ta, để cô ta khóc được thoải mái hơn chút.
Vân Thanh Lê ngửi thấy hơi thở quen thuộc từ trong lồng nguc anh ta, móng tay vô thức cào lên đó, khóc đến mức khàn giọng: “Em không yêu anh…Chu Tự Chi, em không yêu anh đâu!”
“Anh biết.”
Chu Tự Chi cúi đầu, không ngừng hôn lên mặt cô ta: “Sau này đổi lại là anh yêu em được không, Thanh Lê, anh đã ba mươi tuổi, sau này còn có thể sống đến năm sáu mươi năm nữa, đều sẽ dùng từng ngày để yêu em, đừng sợ, tình yêu của anh đủ để chúng ta hạnh phúc đến hết phần đời còn lại.”
Vân Thanh Lê nâng đôi mắt đẫm lệ lên, kiên trì nhìn gương mặt điển trai của anh ta: “Anh không gạt em chứ?”
Chu Tự Chi kéo tay cô ta đến trước nguc mình, áo sơ mi vẫn chưa c0i hết, mượn ánh sáng ngoài cửa sổ mới có thể lờ mờ nhìn thấy một hình xăm hoa hải đường rất lớn.
Đầu ngón tay của Vân Thanh Lê giống như bị bỏng đến run rẩy, khiếp sợ nhìn chằm chằm không thể dời đi.
Chẳng biết từ lúc nào mà hoa hải đường đã tràn vào trong lồng nguc của anh ta, cắm rễ vững chắc vào trong trái tim đang đập mạnh.
Cả đời này cũng không thể xóa bỏ, trừ khi anh ta không còn muốn sống nữa.
…
Bên ngoài căn nhà gỗ, chủ tiệm đã chuẩn bị xong một bàn ăn tối, thấy cửa đóng kín cũng không làm phiền.
Ông ta đang nghĩ xem phải xử lý những thức ăn này như thế nào, thì có một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc giống thư ký xuất hiện, ngồi vào bàn nói: “Không được lãng phí đồ ăn, để tôi giải quyết, lát nữa nhớ tính vào tài khoản của ông chủ.”
Chủ tiệm thấy thế thì nói chuyện phiếm với anh ta vài câu: “Ông chủ của cậu sống một mình ở chỗ của tôi được một tháng rồi, vì mâu thuẫn vợ chồng sao?”
Phạm Lượng quơ quơ đũa: “Bí mật của công ty không thể nói.”
Qua giờ cơm, khi Vân Thanh Lê tỉnh dậy đã là sáng sớm, ngày mới bên ngoài đã xuất hiện ánh sáng màu bạc, ánh sáng yếu ớt xuyên vào từ rèm cửa, cô ta hơi nghiêng người, đầu đang gối lên cánh tay của người đàn ông, nhìn thấy gương mặt ngủ say của Chu Tự Chi.
Mười phút trôi qua, thấy anh ta vẫn không có ý định tỉnh lại.
Vân Thanh Lê tìm chiếc điện thoại dưới gối, đầu ngón tay mở điện thoại ra.
Vốn dĩ cô ta muốn nói với Tạ Âm Lâu về chuyện tới tìm Chu Tự Chi, nhưng bỗng nhiên dừng lại, nhớ tới nữ nhà văn trên mạng kia bèn lên Weibo tìm kiếm, tối hôm qua hiển nhiên đã tỏ tình thất bại, nữ nhà văn đăng lên Weibo nói: ⌈Người đàn ông cho chim bồ câu trắng ăn đã có người con gái mà mình yêu, anh ấy nói người phụ nữ đó là tốt nhất trên thế giới, cũng là người yêu anh ấy nhất, đã từng thuộc về anh ấy….Chuyện gì xảy ra sao, đương nhiên là tôi đã bị từ chối, nhưng tôi lại có chút đau lòng cho anh ấy.⌋ Một số cư dân mạng với cũng có những động thái bình luận sôi nổi nói nữ nhà văn đừng từ bỏ dễ dàng.
Còn nữ nhà văn đã trả lời thẳng: ⌈So với việc theo đuổi anh ấy, tôi lại muốn chúc phúc cho anh ấy có thể tái hợp với người phụ nữ mình yêu càng sớm càng tốt.⌋ “Xem gì vậy?”
Vân Thanh Lê vừa mới lướt hết bình luận, bên tai đã có giọng nói khàn khàn lười biếng khiến cho cô ta giật mình, điện thoại từ trên tay trượt xuống, cô ta xoay người lại đã nhìn thấy Chu Tự Chi đã tỉnh dậy, bởi vì hơi ngồi dậy nên chiếc chăn bông đã trượt xuống khỏi đường cong lồng nguc rắn chắc, hình xăm rất rõ nét dưới ánh nắng.
Cô ta ngây người nhìn chằm chằm, Chu Tự Chi che đôi mắt ngấn nước của cô ta lại, mỉm cười.
…
Hai người lần lượt rời khỏi giường, Phạm Lượng ở bên ngoài rất biết điều đã chuẩn bị xe xong.
Dù sao Vân Thanh Lê đã tự mình tới đón, Chu Tự Chi cũng không có dự định sẽ tiếp tục ở công viên rừng này cho bồ câu trắng ăn nữa, sau khi thanh toán xong tiền phòng, cuối cùng rời khỏi nơi yên tĩnh này.
Chu Tự Chu vẫn là người nắm chắc quyền lãnh đạo tập đoàn Chu thị, chỉ là anh ta lại biến thành người lãnh lương, trở thành công cụ kiếm tiền cho vợ cũ.
Mà anh ta còn rất vinh dự vì điều này, thậm chí bạn bè tìm anh ta đi ăn chung cũng có thể dùng chuyện này để khoe khoang rằng mình là tổng giám đốc nghèo nhất, không thể trả nổi cho các buổi gặp mặt xa hoa.
Vân Thanh Lê muốn trả lại phí cấp dưỡng cho anh ta.
Chu Tự Chi vô cùng bình tĩnh nói: “Vẫn còn mà, anh chưa cho em hết số tiền anh kiếm được đâu.”
Vân Thanh Lê im lặng.
Còn Chu Tự Chi lại ngày càng táo tợn hơn, lợi dụng tình hình nói: “Tiền thuê phòng của anh rất đắt, bây giờ không còn giống như lúc trước, không đủ sức nữa….hay là biệt thự của em vẫn còn phòng trống cho anh ở nhờ được không?”
Vân Thanh Lê nhìn anh ta một lúc lâu, đứng dậy đi vào trong phòng sách ôm một chồng giấy tờ bất động sản lớn ra: “Đây đều là những ngôi nhà anh từng sở hữu, tha hồ chọn mà ở.”
Chu Tự Chi ở nhờ thất bại, chỉ có thể tiếp tục ở trong căn hộ cao tầng cách cô rất gần, mỗi ngày đều mặt dày đến ăn chực.
Về việc lấy giấy chứng nhận ly hôn, Vân Thanh lê cũng đã sắp xếp lịch trình.
Lần đầu tiên đi đúng lúc đang sửa đường, nửa đường xe bị chặn lại, lúc đi đến nơi thì Cục dân chính đã hết giờ làm việc.
Lần thứ hai đi thì không chọn đúng ngày, gặp phải mưa to vừa ra cửa đã phải quay lại.
Lần thứ ba đi thì gặp một đôi vợ chồng đang cãi nhau ở ven đường, Chu Tự Chi xuống xe ngăn cản người đàn ông định ra tay đánh vợ, nhưng lại bị quẹt làm hàm dưới bị thương.
Đổ máu là chuyện không may mắn, có một khoảng thời gian rất dài Vân Thanh Lê không còn nhắc tới chuyện đến Cục dân chính lấy giấy chứng nhận ly hôn nữa.
Sau này, chỗ hàm dưới bị thương của Chu Tự Chi cũng để lại sẹo, màu sắc rất nhạt, vào mỗi đêm khi anh ta mang theo mồ hôi cúi đầu hôn mình, Vân Thanh Lê ngước mắt lên luôn có thể nhìn thấy rõ vết sẹo này.
Cô ta giơ tay lên sờ, bỗng nhiên cảm thấy hối hận, không nên thúc giục đến Cục dân chính nữa.
Chu Tự Chi thấy cô ta không tập trung nên tăng cường độ của bàn tay, trầm giọng nói: “Không thoải mái sao?”
Đối với chuyện này, Vân Thanh Lê nói thẳng ra là bản thân khá lãnh cảm, đa số lần phải dùng đến dầu bôi trơn, nhưng Chu Tự Chi bây giờ lại càng ngày càng tỏ ra bài xích với thứ này, vì vậy tình nguyện tốn thời gian rất lâu để chiều ý cô ta, nếu như thất bại sẽ không làm đến bước cuối cùng.
Đầu ngón tay của cô ta vẽ một đường từ hàm dưới đến yết hầu của anh ta, giọng nói rất nhẹ nhàng mềm mại: “Không đâu, anh bắt đầu đi.”
Ánh mắt Chu Tự Chi im lặng quan sát phản ứng chân thực của cô ta trong toàn bộ quá trình, chậm hơn bình thường và cũng tốn rất nhiều thời gian, cũng may anh ta có thói quen tập thể hình, bình thường đều có kỷ luật nghiêm ngặt cho nên không thể bắt bẻ về mặt thể lực.
Hai đến ba giờ trôi qua.
Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng cao, quấn chăn bông rất dễ đổ mồ hôi, Vân Thanh Lê vươn cánh tay trắng như tuyết ra ôm lấy eo anh ta: “Chu Tự Chi.”
“Hửm?”
“Giấy chứng nhận ly hôn đó…không lấy nữa.”
Cô ta bỗng nhiên đưa ra quyết định như vậy, khiến cho Chu Tự Chi nghiêng đầu yên lặng nhìn cô ta thật lâu.
Vân Thanh Lê có chút buồn ngủ mệt mỏi, khép hờ mắt, dán đầu vào gối: “Ngày mai em muốn ăn gà hầm nấm, dùng gà bình thường để hầm, không được mua gà Tây…”
Một lúc sau, Chu Tự Chi trả lời: “Được.”
…
Sau một thời dài ở chung một lần nữa, Vân Thanh Lê cảm thấy giống như đang trong một mối quan hệ yêu đương nghiêm túc với Chu Tự Chi, không liên quan đến hôn nhân, cũng không liên quan đến lợi ích gia tộc gì đó, chỉ đơn giản là thích đối phương, trải qua cuộc sống yên bình nhất.
Sự yên bình này mới bị phá vỡ cho đến sáng sớm một ngày nào đó.
Vân Thanh Lê sáng sớm ngủ dậy đã ở trong phòng vệ sinh không đi ra, đồng hồ trên vách tường chỉ đúng tám giờ, cô ta khoác một chiếc áo ngủ bằng lụa vẫn còn chưa thắt đai lưng, mơ hồ để lộ ra vòng eo nhỏ nhắn trắng như tuyết đi ra ngoài.
Cô ta đối mặt với Chu Tự Chi đã ăn mặc chỉnh tề, mím môi nói: “Đưa em đến bệnh viện một chuyến.”
“Em thấy không khỏe sao?”
Vân Thanh Lê đưa que thử thai giấu ở sau lưng ra cho anh ta xem: “Chu Tự Chi….Hình như anh sắp làm ba rồi.”
– —–oOo——