Lúc này nghe anh nói vậy, cô ta chợt nảy ra một ý nghĩ lớn mật.
“Anh rể, anh..”
Tần Y không biết có nên vạch trần hay không, vì Dương Thanh chưa từng nói cho cô ta biết chuyện của mình.
Dương Thanh trầm giọng nói: “Anh là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh.
Bây giờ không kịp giải thích với em, sắp tới sẽ xảy ra rất nhiều chuyện.
Bây giờ im lặng nghe anh nói!”
“Vâng!”
Sau khi chứng thực được suy đoán, Tần Y rất kinh hãi.
Nhưng cô ta hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này, lập tức ngoan ngoãn nghe Dương Thanh dặn dò.
“Đầu tiên, cái chết của Bành Cương còn có ẩn tình.
Em đừng cảm thấy áy náy.
Bây giờ việc em cần làm là thay Lạc Bân xử lý tốt công việc của công ty”.
“Thứ hai, Bành Cương vừa chết, chắc chắn sẽ có người thừa cơ gây rối.
Em sẽ gặp phải áp lực rất lớn.
Nhưng đừng lo, dù xảy ra chuyện gì em cũng không cần hoảng sợ, cứ bình tĩnh làm việc của mình”.
“Thứ ba, trong nội bộ công ty nhất định có tai mắt của đối phương.
Hiện giờ anh chỉ có thể tin tưởng em nên mới bảo em thay Lạc Bân”.
“Cái gì nên nói đều nói cả rồi.
Em có gì cần hỏi cứ hỏi”.
Lúc này cả người Dương Thanh toát ra sự uy nghiêm của người lãnh đạo khiến Tần Y e sợ.
Mặc dù cô ta có rất nhiều nghi ngờ nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc, lắc đầu nói: “Anh yên tâm, em sẽ không khiến anh thất vọng!”
“Được, nếu không có vấn đề gì, anh sẽ giao công ty cho em.
Nếu bạn em Tôn Điềm thực sự có năng lực thì có thể đề bạt”.
Dứt lời, anh xem đồng hồ rồi đứng dậy: “Anh phải đi đón Tiêu Tiêu đây!”
Sau đó, anh quay người rời đi, để lại Tần Y vẫn chưa hết kinh ngạc: “Công ty xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh vẫn đi được sao?”
Tin tức Tần Y làm tổng giám đốc tạm thời vừa truyền ra, mọi người đều bàng hoàng, nhiều người rất bất mãn.
Đối với Tần Y vừa mới nhậm chức đúng là áp lực đè nặng.
Dương Thanh cũng biết chuyện này.
Anh có thể giải quyết phiền toái này dễ như trở bàn tay.
Anh để Tần Y tự đối mặt với rắc rối này vì muốn rèn luyện cô ta.
Chi nhánh Giang Hải chẳng là gì với anh, Yến Đô mới là chiến trường thật sự.
Trong một tòa biệt thự xa hoa thuộc một trang viên khổng lồ ở Yến Đô.
Một bóng người trẻ tuổi đang đứng cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Sau lưng anh ta còn có một người đàn ông trung niên cẩn thận nói: “Cậu Bân, tôi đã ép Bành Cương tự tử theo ý cậu.
Bây giờ thằng vô dụng kia đang sứt đầu mẻ trán”.
Người được gọi là cậu Bân nhếch miệng cười: “Làm khá lắm”.
Dứt lời, cậu Bân cười híp mắt đi tới khay đựng bằng gỗ lim rót hai ly rượu vang rồi đưa một ly cho người đàn ông trung niên kia: “Nhiệm vụ đã hoàn thành, ông nên ra nước ngoài tránh bão.
Kính ông một ly tiễn đường”.
“Cảm ơn cậu Bân! Được làm việc cho cậu là vinh hạnh của tôi!”
Người đàn ông đứng tuổi biết rõ thân phận của chàng trai trẻ tuổi trước mắt, không khỏi hoảng hốt vì được anh ta quan tâm, vội vàng nâng ly lên.
“Keng!”
Tiếng chạm ly thanh thúy vang lên.
Người đàn ông đó uống cạn ly.
“Tôi đi trước đây.
Đợi tôi trở về sẽ lại phục vụ cậu”.
Nói xong, ông ta quay người rời đi.
Nhưng chỉ được vài bước, ông ta bỗng thấy choáng váng.
Ông ta ngày càng thở gấp, sắc mặt nhanh chóng tím tái lại.
Cảm giác ngạt thở khiến ông ta sợ hãi.
“Trong, trong rượu có độc!”
Đây là câu nói cuối cùng của ông ta trước khi lìa đời.
Ngay sau đó, ông ta ngã gục xuống.
Cậu Bân cười lạnh: “Chỉ khi ông chết, tôi mới có thể cắt đứt hoàn toàn quan hệ với chuyện ở Giang Hải”.
Hai người đàn ông mặc đồ đen lập tức đi vào khiêng xác người đàn ông đứng tuổi kia đi.
Cùng lúc đó, Dương Thanh đang chờ đón Tiêu Tiêu thì nhận được điện thoại.
“Anh Thanh, tra ra rồi.
Trước khi chết Bành Cương đã nghe điện thoại của Trần Hải”.
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói quen thuộc.
Đối phương nói tiếp: “Nhưng vừa rồi Yến Đô báo tin sau khi Trần Hải đi vào gia tộc Vũ Văn thì đã biến mất”.
– —————————
.