– 100 triệu, ta mua!
Giọng nói này ẩn chứa một ý bá đạo. Theo giọng nói vang lên, cửa không gian xuất hiện một tia dao động pháp tắc không gian. Sau đó, một thanh niên dáng người khôi ngô mặc chiến giáp màu đỏ rảo bước tiến vào.
Người này thân cao chín xích, lưng hùm vai gấu, áo giáp trên thân dường như sắp bị cơ bắp trướng vỡ vậy.
Nhìn thấy người này, phần đông tuấn kiệt trẻ tuổi ở đây đều hơi hơi bị kiềm hãm, hiển nhiên hết sức kiêng kỵ thanh niên này.
Mà thanh niên râu mép lúc trước tình thế bắt buộc đối với nữ nhân thân thể Loạn Âm cũng ngây ra một lát, há há mồm rồi sau đó mặt đầy chua xót. Hiển nhiên hắn nhận thua.
Lâm Minh híp mắt lại đánh giá người này một phen, đối phương chỉ là tu vi Thần Hải sơ kỳ mà thôi.
– Hắn là người nào?
Lâm Minh dùng chân nguyên truyền âm hỏi Giang Vũ.
– Hắn gọi Nhạc Thiết Nham, là truyền nhân trực hệ của Nhạc gia thế lực lớn thứ ba gần với hai Thánh địa cấp Giới Vương của viễn cổ đế đô. Đừng nhìn hắn chỉ là tu vi Thần Hải sơ kỳ, nhưng sức chiến đấu mạnh mẽ khó tin. Chúng ta căn bản không phải đối thủ của hắn, hơn nữa hắn là…
Giang Vũ nói tới đây cố ý dừng một chút, hít sâu một hơi nói:
– …Là pháp thể song tu.
– Ồ?
Lâm Minh nghe thấy câu nói này có chút ngoài ý muốn. Võ giả pháp thể song tu ở Thần Vực cực ít, người dám lựa chọn như vậy tất nhiên là hạng người thiên tư tuyệt đỉnh!
Đương nhiên, lựa chọn pháp thể song tu chưa chắc đã giống như Lâm Minh và Mộ Thiên Tuyết, thật sự lấy mở ra Đạo Cung Cửu Tinh làm mục tiêu. Bọn họ hơn phân nửa chỉ là thử đi mở ra Bát Môn Độn Giáp, có một số võ giả chính thích thân thể mình mạnh mẽ.
– Tên này là một yêu nghiệt, hắn vốn hơn 100 năm trước đã sinh ra, nhưng cố tình ở trong thời không vặn vẹo gia tốc thời gian trôi hơn 60 năm, gần đây mới ra. Kết quả hắn hiện tại mới hơn 30 tuổi, vừa khéo gặp phải thế hệ chúng ta, chúng ta đều bị hắn áp chế gắt gao. Lâm huynh, tốt nhất không nên xung đột với hắn. Đồ vật hắn coi trọng, có thể nhường thì nhường. Nếu không đắc tội hắn, kết cục rất thảm… Ôi, thật xui xẻo, Hội giao dịch lần này không ngờ hắn cũng tới.
Giang Vũ ôm lòng bất mãn nói, Lâm Minh hơi hơi ngạc nhiên. Ở trong thời không vặn vẹo gia tốc thời gian trôi vượt qua hơn 60 năm?
Thay đổi tốc độ thời gian trôi có thể giảm chậm đương nhiên là có tăng nhanh. Người bình thường tiến vào trong kết giới thời gian tu luyện đều là một ngày kéo dài thành một tháng, nhưng Nhạc Thiết Nham này lại đi ngược lại, một tháng co rút thành một ngày. Làm như vậy chẳng lẽ có dụng ý đặc biệt gì?
Trong lòng Lâm Minh không khỏi sinh ra nghi vấn như vậy, liền dùng chân nguyên truyền âm hỏi Mộ Thiên Tuyết.
Mộ Thiên Tuyết nói:
– Hẳn là vì chờ đợi sự tình gì đó. Có một số thời điểm, có sự kiện long trọng cử hành nhằm vào thiên tài, tỷ như thí luyện Cổ Phượng gì gì năm đó ngươi tham gia, đều sẽ làm ra hạn chế đối với tuổi. Xem ra gần đây, viễn cổ đế đô hoặc là Nhạc gia có chuyện gì sắp xảy ra rồi…
– Thì ra là thế.
Lâm Minh cũng không để ý. Giang Vũ phỏng đoán không sai, theo Nhạc Thiết Nham báo giá, võ giả lúc trước đấu giá hứng thú bừng bừng đều im lặng không lên tiếng.
Bọn họ bất kể tài lực hay là xuất thân đều không bằng Nhạc Thiết Nham. Thực lực, thiên phú lại càng không bằng, căn bản không có tư cách tranh với Nhạc Thiết Nham. Đối với tuấn kiệt trẻ tuổi mà nói, rất nhiều lúc thiên phú chính là sức mạnh của một người.
– Khách khách, Nhạc công tử thật sự là ra tay hào phóng!
Lạc Phi ngây ngô nở nụ cười. Cái giá 100 triệu vượt qua dự tính nguyên bản của nàng, thế cho nên cô bé ăn Tử Dương tinh kia không người hỏi thăm, nàng cũng không thèm để ý.
Kế tiếp, bé trai thể chất đặc thù kia cũng bị người mua đi với giá 10 triệu.
Vì thế, chỉ còn lại bé gái kia. Nàng vẫn ở trong góc lồng sắt như trước, hai tay ôm đầu gối, thân thể cuộn vào một chỗ, trong ánh mắt nhìn mọi người chung quanh ẩn chứa một tia sợ sệt, một tia mê mang. Khiến người hết sức thương tiếc.
Là cô bé không có thiên phú tu luyện hoặc là thiên phú tu luyện không rõ, bất kể bộ dạng xinh đẹp cỡ nào, đáng yêu ra sao đối với võ giả mà nói đều không có giá trị gì. Nếu chỉ là ham sắc đẹp, võ giả có thể dễ dàng thành lập 3000 hậu cung. Một viên Tử Dương thạch đều có thể tùy ý mua hơn trăm nữ nhân người thường.
Kế tiếp, Lạc Phi và Lạc tiên sinh lại lấy ra mấy loại đồ vật, tuy nhiên cũng không có loại nào có thể bán ra giá cao 100 triệu nữa.
Đem đồ vật không người hỏi han thu lại, Lạc Phi cười hì hì, nói ngọt lịm:
– Tốt rồi, vật phẩm bang hội chúng ta bán ra liền dừng ở đây. Chư vị có đồ vật gì có giá trị hoặc là có gì cần đều có thể nói ra, chúng ta sẽ tận lực thỏa mãn.
– Đúng vậy, các vị cũng có thể ngầm trao đổi, đổi vật phẩm.
Nghe thấy lời này của Lạc Phi và Lạc tiên sinh, một số người bao gồm thanh niên râu mép đều cảm thấy ủ rũ. Mắt thấy thiếu nữ thân thể Loạn Âm lúc trước thích hợp mình nhất lại không chiếm được, cảm giác này không dễ chịu.
Bọn họ cũng chỉ có thể lấy ra đồ vật mình không dùng, bày ở trên bàn, chờ trao đổi vật phẩm với tuấn kiệt trẻ tuổi khác. Mà chính vào lúc này, Lâm Minh đứng dậy, chắp tay nói:
– Chư vị, tại hạ có một món đồ muốn thu mua, nếu chư vị có, giá cả không thành vấn đề.
Theo Lâm Minh nói ra như vậy, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người hắn. lúc trước Lâm Minh dùng giá cả 8. 5 triệu Tử Dương thạch chỉ mua một miếng cốt phiến tàn khuyết bọn họ vẫn còn nhớ như in, Lâm Minh nói giá cả không thành vấn đề tự nhiên là hồi báo phong phú.
– Đồ gì?
Nhạc Thiết Nham sờ sờ cằm, lười biếng hỏi.
– Lâm mỗ muốn là Tử Dương thạch thai!
Lâm Minh sợ những người này không biết, chuyên môn miêu tả một lần các loại đặc trưng của Tử Dương thạch thai. Kết quả tất cả võ giả ở đây đều là một vẻ mờ mịt, hiển nhiên bọn họ phần lớn là lần đầu tiên nghe nói loại chuyện này. Ngay cả Lạc Phi và nam nhân họ Lạc của thế lực ngầm viễn cổ đế đô cũng khe khẽ lắc đầu, hiển nhiên là không có tin tức về mặt này.
Nhìn thấy một màn này, cho dù Lâm Minh ngay từ đầu vốn không ôm hy vọng quá lớn nhưng vẫn hơi chán nản. Xem ra cho dù là ở viễn cổ đế đô, muốn thu được Tử Dương thạch thai này đều hết sức khó khăn.
Lâm Minh thở dài một hơi, lắc lắc đầu ngồi lại chỗ. Tuy nhiên tốt xấu hội giao dịch lần này thu hoạch một miếng cốt phiến, cũng không tính đến không.
Mà ngay vào lúc Lâm Minh không ôm hy vọng, một giọng nữ trẻ con rụt rè từ trong góc truyền đến:
– Đồ… đồ vật đó, ta… ta dường như… biết…
Theo giọng nói này, ánh mắt của Lâm Minh lập tức dừng ở trên người cô bé cuộn mình trong lồng ở góc đại sảnh.