Đúng lúc này thì bên tai vang lên tiếng bước chân, họ giãm lên đám lá héo ẩm ướt đi đến, phát ra âm thanh kỳ quái.
“Ai?”
Anh ta lập tức tỉnh táo lại muốn đứng dậy, nhưng mà lại phát hiện bản thân mình vô cùng yếu ớt, không thể đứng lên nổi.
Sao anh ta lại có thể suy yếu như vậy? William đã cho mình uống loại thuốc gì?
“Cậu tỉnh rồi!”
Hứa Trúc Linh rất vui khi thấy anh ta tỉnh lại, cô nhanh chóng bước tới đỡ anh ta lên.
Khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Trúc Linh thì anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Đây là đâu? Sao cô lại ở đây?”
“Cậu cũng đừng gấp gáp, tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
tôi nhìn thấy những người đó lén lén lút lút khiêng cậu ra ngoài, tôi thấy không có ai theo dõi tôi nên tôi cũng đi theo. Hóa ra là họ muốn bỏ cậu ở lại đây tự mình chống đỡ, đừng lo lắng, tôi sẽ không để cho cậu gặp tai nạn, cậu vì tôi mà tới nơi ma quỷ này nên nếu có chuyện gì thì tôi sẽ gánh cho cậu”
Dù cả hai không còn như xưa nhưng cô không thể bỏ mặc anh ta một mình để trốn chạy vào thời khắc sinh tử này.
Nếu không phải do chính mình thì anh ta cũng sẽ không ở lại nơi ma quái này.
Diên nhíu mày thật chặt sau khi nghe thấy cô nói như vậy, cuối cùng cũng hiểu được cái gọi là món quà của William là gì.
Anh ta tạo ra thời gian để họ ở một mình với nhau.
Bây giờ là chạng vạng, mặt trời đã sắp lặn, có vẻ như vì sương mù quá dày đặc nên ở đây cũng tối tăm hơn.
Cô đã đi một quãng đường dài, mới chỉ tìm được vài cành khô, nhưng mà nó cũng quá đủ để nhóm lửa.
Cô dìu anh ta dựa vào thân cây bên cạnh sau đó bắt đầu nhóm lửa.
May mắn thay, lúc cô chạy trốn trong tự nhiên với Phó Minh Tước đã học được một số kỹ năng sinh tồn.