“Tự tìm đường chết!”
Không nói thêm lời nào, người đàn ông giơ cánh tay lên định đâm vào tim Giang Nghĩa, ra tay ngoan độc và dứt khoát, ở khoảng cách gần và tốc độ nhanh như vậy, người bình thường hoàn toàn không thể nào né tránh.
Nhưng Giang Nghĩa như một bóng ma, không thấy bất cứ động tĩnh gì, lại dễ dàng tránh được nhát dao của đối phương, sau đó vươn tay tóm lấy cổ người đàn ông từ phía sau.
“Anh nóng nảy quá, bình tĩnh lại cho tôi.”
Giang Nghĩa chưa dứt lời đã ấn mạnh xuống, trực tiếp đè người đàn ông xuống đất, mặt dính sát rạt vào mặt đất, anh ta lập tức bất tỉnh và ngất đi.
Thân thủ mạnh mẽ của Giang Nghĩa đã thu hút sự chú ý của mấy tên khác.
Bọn chúng lần lượt rút vũ khí ra đi tới.
Giang Nghĩa không hề sợ hãi mà tiếp lấy.
Một, hai, ba.
Trong ba giây, cả năm tên đàn ông lực lưỡng nằm trên mặt đất ngất đi.
Giang Nghĩa vươn tay mở cửa xe, nói với người phụ nữ và đứa trẻ ở đối diện: “Không sao, hai người an toàn rồi.”
Người phụ nữ bồng đứa trẻ bước ra, không ngừng cảm ơn Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa hỏi: “Tại sao hai người lại ở đây?”
Người phụ nữ nói: “Tôi đến đón chồng tan làm thì bị những người này chặn lại. Họ không nói muốn gì, cũng không cướp tiền hay làm gì cả, để chúng tôi đợi ở trên xe, không cho làm gì hết, chỉ chụp vài bức ảnh của chúng tôi, không biết định làm gì.”
Không phải cướp tiền, không vì cái gì khác, chỉ chụp vài tấm hình?
Chuyện này nghe giống như bắt cóc tống tiền.
Nếu đúng như vậy, rất có thể vẫn còn những tên côn đồ khác đang thương lượng với chồng của người phụ nữ này.