Ừm…
Vì đàn ông ở nơi đó đều đã không còn, cho nên cả thế giới rơi vào nguy cơ loài người tuyệt chủng.
Cố Thanh Sơn ho nhẹ một tiếng, yên lặng cầu nguyện thay đại hán kia.
Bảo trọng thân thể nhé người anh em…
Sau khi đại hán rời đi, mấy vết nứt trong không gian bập bềnh như sóng nước, cuối cùng lại trở về yên tĩnh.
Đây là đặc thù của truyền tống hư không.
Nói cách khác, vừa rồi quả thực đã phát sinh một lần truyền tống!
Cô gái cao gầy nhìn tấm thẻ ngọc rơi trên mặt đất kia, sau đó quay sang nhìn ông cụ chỉ đường vẻ mặt thần bí.
Cố Thanh Sơn cũng không có loại năng lực này.
Đúng vậy, thủ đoạn của Cố Thanh Sơn rất nhiều, nhưng sao hắn biết được cách tới một thế giới khác không hề tương quan?
Cô gái cao gầy cuối cùng cũng hơi tin.
Lúc này ông cụ chỉ đường lại nói: “Cô bé, thằng nhóc này là bạn bè của tôi, cô tiếp tục chặn đường tôi sẽ ra tay đấy.”
Tròng mắt của cô gái cao gầy đảo quanh, bỗng nhiên cười nói: “Lão tiên sinh, không phải tôi muốn cản ngài, mà là tôi cũng muốn ăn một bát mì của ngài.”
“Từ từ!” Cố Thanh Sơn kêu lên: “Lão tiên sinh, ngài không thể để cô ta ăn được, cô ta không phải người tốt!”
Ông cụ chỉ đường trừng mắt liếc hắn một cái, bất mãn nói: “Người tốt người xấu cái gì, chỉ cần bằng lòng ăn mì của tôi, cô ấy chính là một cô gái tốt.”
“Không phải, lão tiên sinh, thật ra cô ta là một quái vật.”
Ông cụ chỉ đường nhìn về phía cô gái cao gầy, nghi hoặc đánh giá từ trên xuống dưới.
Cô gái cao gầy lộ ra nụ cười quyến rũ: “Tôi chỉ muốn nếm thử tay nghề xuất sắc của ngài, mong ngài cho tôi được phép thưởng thức một lần.”
Ông cụ chỉ đường nhếch môi, liên tục gật đầu nói: “Cô bé thật tinh mắt!”
Khi nói chuyện, rồng nước trên bầu trời kia tan biến.
Ông cụ chỉ đường đi tới bên cạnh cô gái cao gầy, bày đồ dùng nhà bếp ra bắt đầu nấu mì.
“Lão tiên sinh, ông không thể…” Cố Thanh Sơn vội vàng nói.
“Ít nói nhảm đi!” Ông cụ chỉ đường không để ý tới hắn.
Cố Thanh Sơn ở trong suối nước xa xa, muốn ngăn nhưng lại không dám, vẻ mặt không biết làm sao.
Cô gái cao gầy thấy dáng vẻ này của hắn, cũng không vội vàng ra tay.
“Cố Thanh Sơn.” Nàng ta vui vẻ nhàn nhã nói: “Ngươi định đi đâu, ta sẽ theo đó, ngươi cảm thấy như vậy được không?”
“Thuận tiện nói một câu, một khi rời khỏi thế giới này, sức mạnh của ta sẽ khôi phục, lúc đó cũng là thời điểm mà ngươi phải chết… Cho nên hãy cố gắng hưởng thụ thời khắc cuối cùng của sinh mệnh đi, Cố Thanh Sơn!”
Cố Thanh Sơn yên lặng nghe, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Một bát mì nóng hổi nhanh chóng làm xong.
Ông cụ dẫn đường phất tay đưa qua, bát mì và đũa rơi xuống trước mặt cô gái cao gầy.
Cô gái cao gầy đưa tay, nhận bát.
Nàng nhìn ông cụ dẫn đường một chút.
Giờ sức mạnh của mình bị phong ấn rồi, hoàn toàn không thể đánh giá được thực lực của đối phương.
Được rồi, không để ý lão nữa, dù sao sau khi mình chết cũng có thể sống lại.
Ánh mắt cô gái cao gầy nhìn lên tô mì.
Nàng ta vẫn hơi chần chờ.
Lúc này, Cố Thanh Sơn đột nhiên không nén được xông lên.
Hắn nhìn chằm chằm vào bát mì, huy động trường kiếm như đang muốn làm gì đó.
Ông cụ chỉ đường cách không đánh ra một chưởng.
Trong không khí truyền đến một tiếng chấn động, Cố Thanh Sơn vừa xông lên liền bị đẩy trở về.
Ông cụ chỉ đường trầm mặt nói: “Không được phép quấy rối!”
Cố Thanh Sơn bị một chưởng này đánh lui mấy trượng, lăn vào trong nước suối.
Hắn chống kiếm, vất vả lắm mới đứng dậy được, trông vô cùng chật vật.
Cô gái cao gầy nhìn hắn, lại nhìn cái bát trong tay mình.
Đại hán trước đó cũng ăn rồi, Cố Thanh Sơn cũng ăn, đều không có vấn đề.
Nàng ta do dự, đầu tiên là uống một hớp canh, cảm nhận một chút, hàng lông mày đột nhiên giãn ra.
Mặc dù năng lực đã bị phong bế nhưng bản thân nàng ta là người giỏi dùng độc, chỉ cần thưởng thức sơ liền biết trong chén mì này chắc chắn không có độc tố gì.
Cô gái cao gầy liền cầm đũa, bắt đầu từ từ ăn.
Mì dai, nước ngọt.
Hương vị tô mì ngon nhất chẳng qua chỉ thế này thôi.
Lần trước ăn loại thức ăn thế này là từ khi nào?
Hơi nước nóng hổi từ trong chén bốc lên, thổi qua đôi mắt cô gái rồi tản trong gió đêm.
Cô gái cao gầy ăn xong rất nhanh, đem chén và đũa đi rửa sạch trong nước suối rồi trả lại cho ông cụ chỉ đường.
Cố Thanh Sơn nhìn thấy cảnh này, vô số suy nghĩ trong lòng cuộn lên.
Đại hán kia chỉ ăn mì rồi đặt chén đũa lên tảng đá không để ý đến nữa.
Cô gái cao gầy thì khác, ăn mì xong còn tự rửa bát đũa.
Đây đều là thói quen thường ngày của một người trong thời gian dài, không thể nào giả vờ được.
Là cường giả, sẽ chẳng ai cố gắng giả vờ mấy chuyện nhỏ nhặt thế này làm gì, càng sẽ không ủy khuất chính mình.
Cho nên cô gái này đúng là kỳ quái.
Rốt cuộc nàng ta là tồn tại như thế nào?