Con lừa đen có khả năng thành Thánh bất cứ lúc nào, còn Chu Hằng thậm chí có thể sẽ sở hữu thực lực vượt qua Thánh nhân!
Ai là thợ săn, ai là con mồi còn chưa biết!
– Chúng ta đi vào!
Chu Hằng, Hoặc Thiên, Hồng Nguyệt, cùng tất cả Long tộc đi vào con đường di thể Thái Hư Thánh Nhân. Về phần ba đại thần thú thì đi lối khác, bởi vì nếu đi cùng đám người Chu Hằng, rõ ràng không có khả năng giành được một bộ di thể Thánh nhân.
Trên thực tế bọn họ không biết, hiện giờ thực lực của Chu Hằng đã vượt qua Hồng Nguyệt, hơn nữa con lừa đen cũng sắp thành Thánh, bọn họ cũng đánh không lại!
Từ ý nghĩa khác mà nói, lựa chọn của bọn họ là đúng, nhưng ở tình hình này, Chu Hằng lại cảm thấy mọi người hẳn phải nên đoàn kết một chỗ, dù sao kiến nhiều cắn chết voi, Âm Ảnh Tử Linh mạnh nhất mới 30 bước, nhưng có thể tạo thành uy hiếp tới tính mạng của Thánh nhân!
Vì sao? Còn không phải vì số lượng đông còn gì!
Tuy rằng số lượng của bọn họ kém xa không thể so sánh với Âm Ảnh Tử Linh, nhưng bọn họ có chất lượng cao. 800 bước trở lên đã có 6 người, cộng thêm các Hỗn Độn Cảnh, cấp Hắc Động khác, chẳng lẽ còn không chống đỡ được một Thánh nhân?
Con đường mỗi người đi đều là tự lựa chọn, Chu Hằng không tiện bắt buộc người khác, hơn nữa, hắn chỉ là kính nể công tích bốn đại thần thú nhiều đời phòng thủ Ma Hải, cũng không phải thật có hảo cảm gì với bọn họ.
Người ta đã lựa chọn như thế, nếu hắn đi khuyên can thì ngược lại sẽ dẫn tới người ta phản cảm.
Hoặc Thiên đi dẫn đầu, đoàn người bọn họ cũng vào trong lối đi.
Lối đi này hẳn là có thuộc tính không gian, đi trong đó không ngừng có dao động xuyên qua không gian, hơn nữa rất lâu, đến một ngày sau bọn họ mới đi đến cuối cùng, đằng trước lập tức sáng chói, xuất hiện một mảnh thiên địa mới.
Đây là một cái thế giới kỳ quái, màu sắc lốm đốm, vô cùng rực rỡ. Khắp nơi đều là ánh sáng, ánh sáng đủ màu sắc lạ, có như dòng sông chảy bình thường trên mặt đất, có như dòng thác từ trên trời đổ xuống dưới.
– Đây là nội thế giới của sư phụ! Hoặc Thiên đột nhiên nói.
Đây là nội thế giới của một vị Thánh nhân?
Nội thế giới không phải không thể chứa được vật sống hay sao?
– Thánh nhân khác biệt, nội thế giới của Thánh nhâncó thể coi như sơ hình của thế giới chân chính! Hoặc Thiên giải thích.
– Vậy sao nàng không để… Chu Hằng còn chưa nói hết liền hiểu được.
Ý của hắn, nếu Hoặc Thiên đã có sơ hình thế giới chân chính, vì sao không cho hắn cùng những người khác đi vào. Nhưng hắn lập tức nghĩ lại đây là Hoặc Thiên mà, nàng sẽ cho phép người khác tiến vào “trong thân thể” nàng hay sao?
Đừng nói nàng không cho, ngay cả Chu Hằng cũng không đồng ý!
Đây là nội thế giới của Thánh nhân!
– Người đã chết, nội thế giới cũng sẽ sụp đổ, chỉ là thời gian dài ngắn khác nhau! Hoặc Thiên sâu xa nói. – Thế giới này, cũng sắp sụp đổ rồi!
Trong lòng Chu Hằng khẽ động, như nắm được linh cảm gì, nhưng ngẫm lại liền biến mất sạch.
– Nếu là nội thế giới vậy chúng ta làm sao tìm được di thể của Thái Hư Thánh Nhân? Chu Hằng buồn bực hỏi.
Bọn họ đang ở “trong thân thể” Thái Hư Thánh Nhân, vậy làm sao còn tìm được Thái Hư Thánh Nhân.
– Vậy thì đi ra ngoài!
Đi ra ngoài khẳng định không phải là quay đầu về đường cũ, bởi vì bọn họ đã thấy rõ, chỗ đó chỉ có một cửa vào, không có di thể của Thái Hư Thánh Nhân.
Nếu đây là một cái nội thế giới, vậy chắc chắn không thể vô biên được.
Võ giả tu luyện, giai đoạn người phàm chính là quá trình sáng lập không gian đan điền, tuy rằng mỗi người không giống nhau, thậm chí còn chênh lệch mấy vạn mấy trăm vạn lần, nhưng đan điền lớn hơn nữa cũng phải có tận cùng.
Thánh nhân đương nhiên không ngoại lệ, người Minh giới sinh ra chính là Hóa Thần Cảnh, không gian đan điền đã cố định, bởi vì thể chất đều khác biệt, nhưng sẽ không xuất hiện không gian vô hạn.
Hoặc Thiên cảm ứng một hồi, chỉ vào một hướng nói: – Bên đó!
Mọi người khởi hành, tiến về phía Hoặc Thiên đã chỉ, trên đường đi bọn họ thấy được vô số cảnh tượng hoa lệ, ví dụ như mặt trời rơi xuống, trắng sáng nổ tung, thiên hà vỡ vụn, đây là tràng cảnh tan vỡ.
Vẫn có một chút nguy hiểm, dù sao đây là lực lượng cấp Thánh nhân.
Cũng may còn có Hoặc Thiên, nàng là Thánh nhân mạnh nhất, ngay cả năm Thánh ban đầu sống lại cũng không thể chống nổi nàng. Một chân đạp xuống, hoa đào tuôn ra đầy trời, hóa mọi nguy cơ thành vô hình.
Bọn họ còn thấy được rất nhiều người giành tiến vào đây trước, bởi vì rất nhiều người chỉ là cấp Hắc Động, làm sao chống nổi uy lực như thế, chết cả mảng lớn, sau khi thấy được đoàn người Chu Hằng đến, tự nhiên nháo nhào đi theo đuôi bọn họ.
Đội ngũ ngày càng to lớn, mà hành trình này lại xa quá mức, một tháng, hai tháng, ba tháng, một năm trôi qua, bọn họ vẫn đang đi trong mảnh nội thế giới này, như là thật sự vĩnh viễn không có bờ bến.
– Nhanh thôi, thêm một tháng nữa là có thể ra ngoài! Hoặc Thiên nói.
Đối với lời nàng nói, không ai hoài nghi.
Tính cách của Hoặc Thiên quyết định nàng khinh thường nói dối, nàng nói còn một tháng, vậy khẳng định chỉ có một tháng!
Mà trong lúc này xảy ra hai chuyện lớn.
Đầu tiên, con lừa đen đột phá!
Tôn Thánh nhân thứ năm…. Ờ, Thánh lừa!
Một con lừa thành Thánh, điều này làm cho những người đồng hành giật mình rớt tròng đầy đất! Nhưng đồng thời cũng phá vỡ lời đồn trước đó, đó là luyện hóa di thể của năm Thánh ban đâu là có thể đạt được ngôi vị Thánh nhân người cuối cùng!
Thì ra đã sớm có lựa chọn!
Nhưng làm sao mà Thánh vị của Hằng Hà nhất mạch lại rơi xuống đầu một con lừa?
Đối với điểm này, tự nhiên mọi người nghĩ mãi không hiểu, nhưng lại làm cho một phía Chu Hằng sĩ khí đại chấn, bây giờ bọn họ đã có chỗ dựa cùng thực lực liều mạng trực tiếp với Bổ Thiên Giáo!
Một chuyện lớn khác, đó là Chu Hằng đạt tới Hỗn Độn Cảnh đỉnh phong, bất luận tích lũy linh lực hay lĩnh ngộ pháp tắc, hay là hố đen duy nhất trưởng thành!
Nhưng, sắc mặt Chu Hằng trở nên cực kỳ cổ quái!