(đáy biển còn có không trung,#[email protected]$!% tác giả)
Hai mắt Hàn Lập nhìn chăm chú thanh vũ trong kim võng,trong miệng phát ra âm thanh “sách sách” ngạc nhiên.
Vật ấy thật sự không giống lông chim bình thường!
Chẳng những xanh biếc dị thường,có thanh quang hiện lên,mà các hoa văn hiện lên bên ngoài đúng là từ đông đảo các ký hiệu thần bí khác nhau hình thành,như ẩn như hiện.
Bất quá ở chỗ mũi nhọn của linh vũ này còn có thể nhận thấy vết cắt cháy,tại một góc còn có vài vết máu,kim mang nhè nhẹ chớp động.
Thấy bộ dáng thanh vũ,Hàn Lập tự nhiên biết đó là vật quý hiếm!Hăn sắc mặt vui vẻ,vỗ tay bên hông,nhất thời mấy đạo phù lục xuất hiện trong lòng bàn tay.
Giơ tay lên,một cái phù hướng phía trong lôi võng bắn nhanh đi.Nhưng thanh quang lại lóe,linh vũ như hư ảnh khiến lá bùa xuyên thủng qua nó.
Hàn Lập ngẩn ra,nhưng không giận mà ngược lại có chút vui mừng.
Vật kia linh tính thập phần,càng lộ ra vẻ vật báu.
Lúc này hắn hai tay kết quyết,miệng lầm bầm niệm.
Điện võng theo tiếng chú ngữ kịch liệt thu nhỏ lại,cuối cùng biến thành đường kính hơn trượng.Đem thanh vũ buộc chặt trong võng,không thể cựa quậy.
Sau đó hắn hé mồm,phun một ngụm máu lên trên phù lục trong tay,đồng thời đánh pháp quyết liên tiếp,tất cả đều nhập vào trong lá phù rồi biến mất.
Một lần nữa đem những lá phù này bắn ra,thanh vũ trong kim võng mặc dù không ngừng rung động nhưng lần này những phù lục này đều dán chặt lên trên linh vũ.
Thanh quang ảm đạm,linh vũ lại trở nên giống như những lông vũ bình thường khác.
Hàn Lập lúc này mới yên tâm đem Tịch Tà Thần Lôi thu lại,quơ một cái,đem thanh vũ đang trôi nổi bất động kia hút vào trong tay.
Sau khi nhìn kĩ,hắn đột nhiên nhướng mày,một ngón tay nhẹ nhàng hướng về linh vũ điểm một cái.
Một màn khó tin xuất hiện!
Thanh vũ tại linh quang yếu ớt chớp động,nhanh chóng trở nên thu nhỏ lại,một lát sau liền hóa thành chỉ lớn có một thước.
Mà phù triện dán bên ngoài nó,đồng thời cũng theo đó biến nhỏ lại,quả thật rất thần kỳ!
Hàn Lập thần sắc nhất động,một tay cầm lấy cái gốc của linh vũ,nhẹ nhàng rung động.
Nhất thời mặt ngoài chiếc lông thanh quang đậm hiện lên,một cỗ phong linh lực phi thường cường đại phát tán ra.
Linh lực này tinh khiết đến nỗi khiến Hàn Lập khó nén nổi ý mừng.
Hiện tại cũng không phải là lúc suy nghĩ sử dụng vật ấy như thế nào.Hàn Lập sau khi dùng một cái hộp ngọc cất linh vật rồi thu vào trong túi trữ vật,lại cùng nhân hình Khôi Lỗi lục soát khắp nơi đây nhưng lần này không có chút thu hoạch nào.
Bất quá hắn cũng đã cảm thấy mỹ mãn.Cũng không tiếp tục ở lại hải vực này,thu lại nhân hình Khôi Lỗi,hóa thành một đạo độn quang bay khỏi nơi đây.
Trên đường tiếp tục bay đến Bích Linh Đảo, Hàn Lập bắt đầu tự cẩn thận đánh giá chuyện cự cầm và quỷ vụ.
Hiển nhiên đại chiến mà hắn thấy không phải là thứ mà nhân giới tu sĩ có thể nhúng tay vào được.Cự cầm nọ đích xác là yêu vật lợi hại ở Linh giới hay giới diện nào khác,mà Quỷ vụ mạnh mẽ như vậy lại như vật sống,hơn nữa bộ dáng thoạt nhìn so với cự cầm kia còn lợi hại hơn một bậc.
Điều này làm cho Hàn Lập lúc ấy kinh hãi!
Tại nhân giới khó có thể có sinh linh có thần thông khủng khiếp như thế,hiển nhiên cũng chỉ có thể là vài loại ma vật trong truyền thuyết.
Năm xưa khi hắn bị nhốt trong Âm Minh Chi Địa thầm hoài nghi Âm Minh Chi Địa trong Quỷ Vụ và ma vật La Miên liên quan.Dù sao cũng chỉ có loại bán linh bán ma nào đó mới có thần thông dễ dàng xé rách không gian ranh giới như thế.
Con cự cầm kia cũng bất khả tư nghị,xem ra cũng có được thần thông nghịch thiên,nếu không cũng không có lực lượng cách giới mạnh mẽ công kích Quỷ Vụ.
Lấy lịch duyệt hiện tại của Hàn Lập,hơn nữa trước kia cũng xem nhiều điển tịch thượng cổ,cũng đã đem chân tướng của sự tính đoán ra khoảng bảy tám phần.
Bất quá vô luận hắn đoán trúng hay không,loại tồn tại đáng sợ bậc này giống như La Miên tự nhiên không phải người như hắn có thể dính dáng đến.Cũng chỉ có thể coi như một trải nghiệm li kỳ mà thôi.
Vào một ngày hai tháng sau,Hàn Lập đang ở ngoài khơi phi độn,đột nhiên thần sắc khẽ động,sau khi khẽ đổi phương hướng một chút liền hướng về một chỗ nào đó bắn nhanh đi.
Kết quả hắn bay được gần vài dặm,phía trước truyền đến một trận âm thanh bạo liệt.
Chỉ thấy cách đó không xa,linh quang chớp động không thôi,đang có ba tên tu sĩ liều mạng ngăn cản một cao giai yêu thú đuổi giết.Ba người này chỉ có một người là Kết Đan sơ kỳ,còn hai người kia là Trúc Cơ hậu kỳ, ngược lại yêu thú kia lại là lục cấp yêu thú.Cho dù ba người liên thủ,cũng chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình mà thôi.
Thanh sắc độn quang của Hàn Lập ngừng lại,ánh mặt cẩn thận đánh giá trận chiến.
Trong ba người thì tên Kết Đan tu sĩ là một tên trung niên nhân đầu mang nón che khuất hơn nửa khuôn mặt,phảng phất mặt ngăm đen.Khu sử một cái phi kiếm màu vàng,nhìn qua có chút thần diệu,cơ hồ nghênh đón hơn phân nửa công kích của yêu thú.Hai tên Trúc cơ hậu kỳ tu sĩ kia là một lão giả tóc bạc trắng xóa và một nữ tử trẻ tuổi tầm mười bảy mười tám tuổi.Phân biệt khu động một cái phi xoa màu xanh và một kiện hỏa luân đỏ đậm,cũng có chút uy lực.
Còn lục cấp yêu thú đối diện,toàn thân lượn lờ bạch sắc sương mù,trong miệng truyền đến âm thanh ô ô như tiếng trẻ cn khóc,rồi từ trong sương mù bay vụt ra một đoàn lôi quang màu lam,rõ ràng là cùng loại với cao giai yêu thú đầu tiên mà hắn ban đầu nhìn thấy ở Loạn Tinh Hải này,Anh Lý Thú.
Chỉ là con này so với con lúc trước nhìn thấy lớn hơn một vòng,hơn nữa trên bốn cánh tay trắng noãn đang nắm bốn kiện bảo vật,cũng có chút bất phàm.
Phân biệt là một đao,một kiếm,một trống,một kỳ.
Trong bốn kiện bảo vật này,đao kiếm kỳ tam bảo không tồi,nhưng chỉ là pháp khí đỉnh cấp hiếm thấy,còn chiếc trốg nhỏ màu vàng kia mới là cổ bảo hàng thật giá thật.Trong lúc huy động,một vòng tròn gợn sóng màu bạc phun ra khắp nơi,bộ dáng tựa hồ uy lực không nhỏ.
Hàn Lập đến,hiển nhiên khiến song phương đồng thời chú ý.Sau khi nhìn thấy khuôn mặt loài người của Hàn Lập,tên hán tử mang nón kia không kịp suy nghĩ nhiều nhất thời vui mừng hô:
“Tại hạ Lôi Không Đảo Thần Kinh! Đạo hữu nếu chịu ra tay,Thần mỗ sau này nhất định hậu tạ.” Bởi vì bị yêu thú bức quá gấp,hán tử này cũng không có nhàn rỗi dùng thần niệm đảo qua xem xét tu vi Hàn Lập,liền đem Hàn Lập tưởng thành một tên Kết Đan kỳ tu sĩ đi ngang qua đây.
Dù sao cường độ độn quang lúc trước của Hàn Lập đích xác cùng với Kết Đan tu sĩ bình thường không chênh lệch lắm,cũng không lộ ra qang mang quá chói mắt.
Mà Anh Lý Thú nọ đã tiến giai đến lục cấp,cũng đã mở ra một ít linh trí.
Nó ở trong sương mù sau khi dùng thần niệm đảo qua tu vi Hàn Lập,trên khuôn mặt trẻ con nhất thời lộ ra vẻ hoảng sợ vạn phần.Đang lúc Hàn Lập mỉm cười,những tu sĩ kia còn chưa phản ứng thì trong miệng con thú này phát ra một tiếng gáy quái lạ.Đột nhiên trong sương mù có trăm khỏa lôi cầu màu lam đồng thời bắn về phía ba tên tu sĩ đối diện,còn chính mình thì lại từ sương mù bắn nhanh một cái,hướng mặt biển phía dưới lao xuống.