“Cô ấy không cần biết”
“Điều đó cho thấy rằng, cô ấy thậm chí không biết tình cảm của anh”
“Rốt cuộc là anh muốn nói cái gì?”
“Diên, anh là thánh sao? Anh là chúa .Jesus sống, là đấng cứu thế sao? Anh hao tâm tổn sức để đối xử tốt với một cô gái như vậy nhưng rồi anh lại không nói cho cô ta biết, những thứ anh làm mà cũng không dám cho cô ấy. Cuối cùng thì người mà cô ta dựa vào cung không phải là vòng tay của anh, là của một người đàn ông khác. Anh không muốn tranh giành cho chính mình?”
“Đây là việc của tôi, không liên quan gì đến anh”
Những lời nói của William có thể nói là đã đánh trúng trái tim anh ta.
Anh ta đã nghĩ về điều đó và muốn tranh giành cho chính mình.
Lúc đầu, chân anh ta bị tật, anh ta không muốn liên lụy cô, vì sợ cô ghét bỏ anh ta.
Anh ta tự tỉ!
Sau đó, anh ta đứng dậy được và cuối cùng đã lấy lại được sự tự tin của mình, nhưng mà anh ta đã… bị những người đó hủy hoại.
Hơn nữa, đó là một người đàn ông!
Anh ta như vậy rồi thì làm sao còn có thể đứng trước mặt cô được chứ, đây đúng là trào phúng, là một chuyện cười!
Anh ta giống như một tờ giấy trắng rơi vào thùng thuốc nhuộm, anh ta đã không còn có thể tìm lại được hình dáng ban đầu của mình.
Tim của anh ta là màu đen, cho nên thủ đoạn của anh ta cũng nham hiểm vô cùng.
Anh biết Hứa Trúc Linh không thích anh ta như thế này, nhưng mà anh ta… đã không thể quay đầu lại được nữa.
Cô sẽ không biết rốt cuộc là anh ta đã từ bỏ cái gì.
Từ bỏ một tình cảm chân thành.
Nỗi oán niệm trong lòng chỉ có thể trút bỏ qua việc trả thù.
Vì vậy, bất cứ ai cản trở anh ta sẽ không có kết cục tốt đẹp.