Một viên đan dược có thể tăng lên tối thiểu 30% tỷ lệ, có thể nói chỉ cần tư chất võ giả không quá kém, có một viên đan dược như thế thì tỷ lệ đột phá đến Thánh Vương Cảnh là 90%.
Trong mấy chục người đi theo Vũ Y, có gần 20 người là Nhập Thánh tam tầng cảnh, khỏi cần nói cũng hiểu được tác dụng của Hóa Vương đan này.
Hải Khắc gia tộc cũng có Hóa Vương đan, nhưng những đan dược đó đều là cho những đệ tử tư chất không kém trong gia tộc sử dụng, mấy chục người đi theo Vũ Y vốn không có tư cách nhận được. Gần 20 võ giả đang bên bờ đột phá đều kẹt ở bình cảnh này, chỉ cần có Hóa Vương đan, bọn họ hoàn toàn có thể trở thành võ giả Thánh Vương Cảnh.
Thấy ánh mắt nóng bỏng của các huynh đệ, Dư Phong lập tức nghiêm mặt, trịnh trọng thu vào trong lòng, trầm giọng nói: – Đưa thứ này cho tiểu thư, tiểu thư sẽ có phương án phân phối hợp lý nhất!
Mọi người đều gật đầu, không có dị nghị.
Trong lòng Dương Khai khẽ động, đột nhiên cảm thấy nên luyện chế chút đan dược dùng tu luyện cho bọn họ. Hắn vẫn không hề dùng đan dược để hỗ trợ tu luyện, nhưng không đại biểu người khác không cần dùng, dù sao luyện chế Hóa Vương đan cũng không tốn sức gì.
Quyết định xong, lúc này ánh mắt Dương Khai mới lạnh lùng nhìn ra xa xa.
Hắn tự nhiên biết rõ người Hải Khắc gia tộc vẫn đứng yên ở đó, cao thủ Hải Khắc gia tộc đi theo người Từ gia đến đây, nhưng không theo bọn họ cùng ra tay, Dương Khai cũng không có lý do đối phó bọn họ.
Phát hiện ánh mắt của hắn nhìn sang bên này, Ba Thanh Nham bỗng nhiên run run, lắp bắp nói: – Gia chủ, tôi quên mất một chuyện, lần trước Dương Khai nói chưa được hắn cho phép, phàm là đến gần hang động 50 dặm, đều là kẻ địch của hắn.
Lần trước Dương Khai nói như vậy, hắn còn không coi ra gì, dù sao Long Huyệt sơn là của Hải Khắc gia tộc, Dương Khai coi như chiếm đất của người ta. Nhưng mà bây giờ cao thủ Từ gia khiêu khích hắn cũng toàn diệt, Ba Thanh Nham không còn dám coi thường Dương Khai nữa.
Lỡ như hắn lấy cớ này đánh tới, người bên mình cũng không thể cản nổi.
– Cái gì? Y Ân cả kinh thất sắc. – 50 dặm?
Chỗ bọn họ đang đứng, đừng nói là 50 dặm, ngay cả 5 dặm còn chưa đủ.
– Lui! Y Ân không dám chần chờ, khẽ quát một tiếng, lập tức lùi lại, các trưởng lão cùng cung phụng vội vàng đi theo.
Lui thẳng ra 50 dặm, phát hiện Dương Khai không có ý truy đuổi, mọi người mới dừng lại, hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy xấu hổ. Đối mặt với người thanh niên này, đám người bọn họ lại hoảng sợ chạy trốn như chó nhà có tang, quả thật mất mặt không thôi.
Hiện tại không phải lúc suy nghĩ những điều này, tận mắt nhìn thấy mười mấy Thánh Vương Cảnh Từ gia cũng toàn quân bị diệt, mọi người đều ý thức được giá trị to lớn của Dương Khai.
Y Ân càng hung tợn trừng Ba Thanh Nham.
Ba Thanh Nham nào không biết hắn đang trách mình chuyện gì, vội bước lên, chắp tay nói: – Gia chủ, lần này là tôi không nhận rõ người, không ngờ tới Dương Khai lại có tiềm lực như vậy, hơn nữa trình độ đạo trận pháp của cô gái kia cũng cao đến thế. Nếu sớm biết, lúc Từ Chí Thâm tìm tới hắn gây chuyện, tôi nên ngăn cản, sẽ không đến mức khiến Vũ Y thoát ly gia tộc, dẫn tới…
– Được rồi, bây giờ nói những điều này có tác dụng gì. Y Ân không kiên nhẫn khoát tay.
– Gia chủ, bây giờ chúng ta nên ra sức giao hảo với hắn hay sao? Hoàng Quyên có chút lo lắng hỏi. – Tiềm lực của hắn khủng bố như vậy, hơn nữa thủ đoạn bố trí trận pháp của cô gái kia cao minh như thế, nếu có thể kết giao bọn họ, đối với chúng ta chỉ có lợi chứ không hại.
– Phải đó, Hoàng cung phụng nói không sai, hai nhân tài như thế, quả thật phải kết giao lôi kéo. Ngõa Luân cũng gật đầu đồng ý.
– Hiện tại không thể đi kết giao bọn chúng! Ngoài dự liệu của mọi người, không ngờ Y Ân lại lắc đầu.
– Vì sao? Hoàng Quyên không hiểu, nếu nói trước khi thấy năng lực của một nam một nữ kia, không kết giao còn thôi, nhưng giờ đã thấy rõ bản lĩnh của bọn họ, làm sao lại bỏ qua cơ hội lớn như vậy được? Gia chủ hồ đồ ư?
– Các người đã quên trước khi chết, Từ Chí Khôn đã hô lên lời gì? Y Ân hừ lạnh.
Mọi người cẩn thận hồi tưởng, thoáng cái, đồng loạt biến sắc.
– Gia chủ, ngài nói là Ảnh Nguyệt Điện…
Hoàng Quyên không chắc chắn dò hỏi.
Y Ân cười lạnh: – Hải Khắc gia tộc cùng Từ gia hắn, tuy nói là thế lực tầng chót, chẳng đáng là gì đối với Ảnh Nguyệt Điện, nhưng dù sao cũng mang cái danh Ảnh Nguyệt Điện. Hiện tại Từ gia hắn chết nhiều người như vậy, ngay cả gia chủ cũng bị giết, Ảnh Nguyệt Điện như bị người ta vả một cái. Nếu nói bọn họ mặc kệ không hỏi, sau này các gia tộc như chúng ta nào còn phục tùng bọn họ? Khẳng định Ảnh Nguyệt Điện sẽ có hành động, còn bên chúng ta, phải báo cáo tất cả những gì đã thấy, bằng không cứ chờ bọn họ đến kiếm chuyện đi.
– Nhưng mà gia chủ, nếu làm như vậy, chẳng phải sẽ đắc tội người thanh niên kia, chúng ta không chiêu mộ hắn? Ngõa Luân vẫn không hiểu, hỏi.
– Chiêu mộ? Y Ân vẫn cười lạnh không ngừng: – Coi như chiêu mộ được, ai có thể hàng phục? Nếu không hàng phục được, vậy cần hắn làm gì? Dựa vào tiềm lực cùng tư chất của hắn, cộng thêm trình độ trận pháp của cô gái kia, một khi để bọn họ có thời gian nghỉ ngơi phát triển, ở đây nào còn chỗ cho Hải Khắc gia tộc lên tiếng? Đến lúc đó sẽ đổi thành họ Dương rồi.
Trước đó Y Ân rất có hứng thú với Dương Khai, muốn thu phục hắn, đó là bởi chưa tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của Dương Khai, cảm thấy lấy mình có kinh nghiệm nhiều năm cùng lực lượng của Hải Khắc gia tộc, sẽ có thể khống chế được.
Nhưng đến thời điểm cuối cùng trong trận chiến hôm nay, Dương Khai một quyền đã đánh tan xác Từ Chí Khôn, làm cho Y Ân ý thức được hắn không thể nắm giữ được kẻ như vậy. Đã không nắm giữ được, còn nói gì chiêu mộ, đừng tới khi đó chiêu về kẻ ăn cháo đá bát, bị người ta nuốt hết không nhả xương.
Tuy rằng thái độ của Y Ân đối với Dương Khai thay đổi nhanh chóng, thậm chí là đảo ngược hoàn toàn, nhưng mọi người ở đây đều không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại càng bội phục Y Ân quyết đoán.
Có thể trở thành gia chủ, quả nhiên tư duy không phải như người thường.
Đoàn người Hải Khắc gia tộc trở về, lập tức phái người chạy đi Thiên Vận Thành, báo cáo chuyện hôm nay cho phủ thành chủ.
Thiên Vận Thành là thành trì nằm dưới sở hữu của Ảnh Nguyệt Điện, tự nhiên phủ thành chủ là do cao thủ Ảnh Nguyệt Điện trấn giữ.
Người Hải Khắc gia tộc đến đây báo tin, chính là Hoàng Quyên.
Nhưng làm nàng không ngờ tới, mình đi đến bên ngoài phủ thành chủ lại bị mấy thủ vệ ngăn cản, những thủ vệ này cười hì hì quét qua quét lại trên người nàng, ánh mắt dâm dục không chút kiêng dè, khiến cho Hoàng Quyên không được tự nhiên.
