Anh đánh vào ngực Long Thiên Vũ, cả người hắn ta bay ngược ra ngoài.
Chưởng của anh rất nhẹ, giống như vừa rồi Long Chiến đánh bay Mã Siêu, chỉ muốn đẩy người ra ngoài.
“Anh Thanh!”
Mã Siêu nở nụ cười nhìn Dương Thanh: “Em không làm anh mất mặt chứ?”
Dương Thanh tức giận nói: “Dù cậu có là đồ bỏ đi cũng sẽ không làm tôi mất mặt”.
Dứt lời, anh lấy một viên thuốc: “Mau uống đi!”
Mã Siêu không nói gì, vội vàng uống thuốc rồi khoanh chân ngồi xuống điều hòa sức khỏe.
Còn Long Thiên Vũ bị Dương Thanh đánh bay vô cùng tức giận nhưng cũng biết tình hình hiện giờ của mình, không thể đấu tiếp được nữa.
“Dương Thanh, mày chờ đấy.
Chuyện hôm nay chưa xong đâu, tao sẽ còn tới tìm mày tính sổ!”
Long Thiên Vũ gằn giọng quát: “Đi!”
Long Chiến nhìn chằm chằm Dương Thanh rồi mới gật đầu, quay người rời đi.
Thoáng chốc, người của Hoàng tộc họ Long đều đi mất, chỉ còn lại Dương Thanh, Mã Siêu và người của nhà họ Long ở Yến Đô.
Trong một phòng nghỉ dưỡng của nhà họ Long, Mã Siêu nằm trên giường bệnh.
Các bác sĩ đang kiểm tra toàn diện cho anh ta.
“Sức khỏe của cậu Siêu rất tốt, chỉ là mất sức quá nhiều, bị thương ngoài da mấy chỗ.
Nghỉ ngơi mấy ngày là ổn”.
Một người mặc áo blouse lên tiếng, có vẻ là chuyên gia lâu năm.
“Em bảo không sao rồi, anh cứ bắt em phải kiểm tra”.
Mã Siêu ngồi dậy cười nói.
Dương Thanh híp mắt lại: “Xem ra cậu còn chiến được trận nữa nhỉ? Hay là tôi lại tìm một cao thủ Thần Cảnh cho cậu rèn luyện tiếp? Không thì tôi giữ thực lực Vương Cảnh hậu kỳ đánh với cậu một trận?”
“Hả? Ha ha, hôm nay thời tiết đẹp phết!”
Mã Siêu nhìn lên nóc nhà, cười lớn nói.
Long Đằng đứng cạnh ngơ ngác nhìn.
Nhưng vậy cũng chứng minh Mã Siêu thật sự không sao.
Lão ta rất lo Mã Siêu bị thương quá nặng sẽ ảnh hưởng đến căn cơ võ thuật của anh ta..
Khi đó, chắc chắn Dương Thanh sẽ không bỏ qua cho Hoàng tộc họ Long.
“Cậu Thanh, trước kia đắc tội cậu nhiều, mong cậu rộng lượng đừng chấp nhặt với tôi”.
Long Đằng bỗng nhiên chân thành nói.
Trước đây lão ta sợ quan hệ của Dương Thanh và Hoàng tộc họ Long lại căng thẳng nên đã nhiều lần cầu xin anh ra mặt ngăn cản trận chiến giữa Mã Siêu và Long Thiên Vũ.
Nói cho cùng thì lão ta lo lắng đến như vậy cũng là vì muốn trở về Hoàng tộc họ Long.
Dương Thanh lạnh nhạt nhìn lão ta: “Tôi làm việc tự biết điểm dừng.
Nếu còn có lần sau, tôi sẽ không tha thứ cho ông đâu!”
Nghe Dương Thanh nói không trách tội mình, Long Đằng mừng rỡ, vội vàng cam đoan: “Cậu yên tâm, tôi không dám nữa đâu!”
Dương Thanh gật đầu, cũng không so đo với lão ta.
Ngay từ đầu Long Đằng tìm đến xin đi theo anh đã thẳng thắn thừa nhận bản thân muốn trở về Hoàng tộc họ Long.
Anh hiểu được nỗi lo lắng của lão ta.
“Nhưng sợ là Long Thiên Vũ sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này”.
Mã Siêu bỗng lên tiếng, vẻ mặt nghiêm trọng.
Vừa rồi chiến đấu với Long Thiên Vũ đã giúp cảnh giới của anh ta càng thêm vững chắc.
Đây quả thực là một lần rèn luyện vô cùng có lợi với anh ta.
Nhưng Long Thiên Vũ quá kiêu ngạo, vì đánh bại Mã Siêu, thậm chí không tiếc cưỡng ép đột phá, còn uống thuốc ảnh hưởng đến căn cơ võ thuật.
Dương Thanh cũng gật đầu nói: “Người này quá cực đoan, nếu còn gặp lại cậu nhất định phải cẩn thận”.
Mã Siêu vội vàng nói: “Anh yên tâm, em cũng sẽ cố gắng trở nên mạnh hơn, không làm vướng chân anh nữa”.
“Đúng là Long
.