Dương Viêm nhất định là người có bí mật, nhưng Dương Khai cũng sẽ không đi truy vấn ngọn nguồn, đợi đến khi nào nàng muốn nói thì nàng sẽ nói.
Trong trận pháp bao trùm phạm vi nghìn trượng, tiếng kêu la của cao thủ Từ gia liên miên không dứt, mỗi một tiếng thét là cái chết của một người. Dương Khai chậm rãi bước đi giữa trận pháp mịt mù sương, hắn đi tới đâu, sương mù che khuất tầm nhìn và thần thức đều tự động tách ra, chỉ hướng cho hắn giết địch.
Dương Khai biết, đấy là Dương Viêm đang hỗ trợ cho hắn.
Gia chủ Từ gia Từ Chí Khôn lúc này đâu còn vẻ kiêu ngạo và khinh người như nãy nữa, mặt lão tái xanh, huơ huơ một cây trường côn trong tay, hung hãn đánh tứ phía. Năm cao thủ Từ gia bao quanh lão, không rời nửa bước.
Nhưng bất kể họ tấn công kiểu gì, thì sương mù vẫn vần vũ, phủ chặt lấy họ.
Sương mù này tuy không gây nguy hại, nhưng mấy người này của Từ gia vẫn như lũ thỏ bị dọa nạt, mỗi một tiếng kêu vọng về lại khiến họ nổi da gà, kinh hồn táng đảm.
Ban đầu, họ còn có thể nghe thấy không ít tiếng gào thét của cao thủ nhà mình, động tĩnh tấn công tứ phía.
Nhưng dần dần, những âm thanh và động tĩnh này cũng dần ít, sau đó biến mất tăm.
Một trưởng lão theo sát bên Từ Chí Khôn gọi tên từng cao thủ Từ gia một, nhưng chẳng nhận được một câu đáp lại.
– Họ đều chết hết rồi… Chết hết rồi…
Lão này mặt trắng bệch, liên mồm lẩm bẩm.
Sáu người còn sót lại không kìm nổi sợ hãi, cả người lạnh toát.
Cái chết không đáng sợ, đáng sợ là cảm giác chờ chết! Kéo đến đây có mười mấy Thánh Vương tam tầng cảnh, là toán quân mạnh nhất của Từ gia, nhưng chính toán quân này lại chết ở đây hơn phân nửa.
Mấy người còn sống đến cả thủ đoạn của kẻ địch còn chưa rõ ra sao.
– Ta không muốn ở lại đây, ta phải đi khỏi đây!
Cao thủ Từ gia mới lên tiếng lúc nãy không chịu nổi sự dày vò của sợ hãi nữa, vừa huơ con dao trong tay, chém ra mấy đường sắc nhọn, rồi nhấc chân lao ra ngoài.
– Lưu cung phụng, không được đi!
Từ Chí Khôn hét lên, giơ tay túm về phía lưng Lưu cung phụng, nào ngờ chỉ nắm vào không khí, chỉ một bước mà bóng dáng Lưu cung phụng đã biến mất khỏi tầm mắt lão.
Từ Chí Khôn mặt trầm như nước, biết lão Lưu cung phụng này chắc chắn lành ít dữ nhiều rồi.
Ý nghĩ này chưa dứt, thì cách đó không xa đã vọng lại tiếng thét của Lưu cung phụng, tiếng thét đó gãy gọn mà dồn dập, rõ ràng là bị lấy mạng chỉ trong một đòn.
Trong mắt Từ Chí Khôn trào ra sự phẫn hận khôn cùng và bất lực rõ rệt, trong trận pháp này, lão căn bản không phát huy được sức mạnh của mình. Nếu bị giết khi chiến đấu như Tam đệ thì thôi chẳng còn gì để nói, không mạnh bằng ai thì có cách gì được, nhưng chết uất ức thế này thì lại là cái mà lão không muốn nhìn thấy.
Vốn còn một cao thủ Từ gia cũng muốn lao ra cùng Lưu cung phụng, tuy mới vào đây mới mấy chốc, nhưng lão lại thấy như cả một năm, lão đã chịu quá đủ cái nơi quái quỷ này rồi.
Nhưng khi lão nghe thấy tiếng hét của Lưu cung phụng, lập tức thầm nghĩ may mà lúc nãy mình còn do dự, bằng không thì giờ e là mình cũng đi theo vết xe đổ của Lưu cung phụng.
– Mọi người không được rời khỏi ra!
Từ Chí Khôn thân là gia chủ, suy cho cùng thì vẫn rất nhạy bén, sau chút bối rối ban đầu, lão lập tức hiểu ra điều gì đó.
– Có thể trận pháp này chỉ có giam hãm được chúng ta, không có lực sát thương, nên chúng ta tuyệt đối không được đi riêng lẻ. Một khi tách ra sẽ bị hạ độc thủ, các ngươi theo ta xông ra ngoài, chắc chắn có thể tìm được đường ra, ta không tin trận pháp này có thể nhốt chúng ta cả đời!
Họ liền phấn khởi hẳn ra, nhất tề gật đầu, theo sau lưng Từ Chí Khôn, không dám rời khỏi lão.
Năm người còn lại của Từ gia len lỏi khắp tran pháp, mười mấy người của Hải Khắc gia tộc đứng nhìn từ xa mà ai nấy cũng mồ hôi như tắm, mặt xám ngoét.
Mới đó, họ còn định chờ Dương Khai vô lực kháng cự, họ ra mặt làm ơn, âm mưu để hắn báo đáp, nào ngờ chỉ trong thời gian nửa chén trà ngắn ngủi, cục diện đã xoay chuyển.
Tuy họ cũng không nhìn thấy tình hình trong sương mù, nhưng từ những tiếng thét thê thảm đó, cũng đáon ra được sự tình.
Từ gia xong đời rồi!
Mười mấy Thánh Vương tam tầng cảnh, những trụ cột trong gia tộc, lúc này chỉ còn chưa tới bốn năm ngươi sống sót, chính những người nãy cũng không biết có thoát ra được hay không.
Hải Khắc gia tộc và Từ gia sức mạnh tương đương, trận pháp quỷ dị này có thể đối phó người của Từ gia, há chẳng phải nếu võ giả của Hải Khắc gia tộc xâm nhập vào, cũng sẽ như lên trời không lối, xuống đất cùng đường hay sao?
Ba Thanh Nham không biết lấy từ đâu ra một cái khăn tay, không ngừng lau mồ hôi trên trán, cái khăn đó đã ướt sũng, lão lại không hay không biết, cứ vừa lau vừa không ngừng đổ mồ hôi.
Sắc mặt các trưởng lão cung phụng đều rất xấu, ai nấy cũng không kìm được run rẩy.
Trước giờ họ đều không dám tin, Long Huyệt sơn của gia tộc mình, trong phạm vi nghìn trượng nhỏ bé này lại trở thành nơi chôn xác của cao thủ Từ gia. Từ Chí Thâm bị giết đầu tiên tại đây, nay mười mấy võ giả Thánh Vương tam tầng cảnh của Từ gia cũng nối đuôi nhau chết, Từ gia xong đời thật rồi.
Mặt gia chủ Y Ân trắng nhợt, lão thầm nhủ may mắn, may mà mình tính toán đủ tinh anh, không đồng ý liên thủ với Từ gia. Nếu lúc nãy lão đưa các cao thủ của Hải Khắc gia tộc đi cùng để lấy đông hiếp yếu, hậu quả thiết nghĩ không hề tốt.
Buồn cười là khi nãy lão vẫn còn nghĩ làm thế nào để trục lợi trong cuộc giao tranh này, người ta căn bản không cần lão giúp đã có thể khiến Từ gia chết như rạ, cái lợi lộc này Hải Khắc gia tộc có vớt được hay không?
Nhưng trận pháp đó thực sự khiến Y Ân phải đỏ mắt!
Bất kể người tạo nên trận pháp này là ai, nếu có thể nhờ y bố trí cho Hải Khắc gia tộc, vậy há chẳng phải phòng ngự của gia tộc sẽ kiên cố như vách sắt thành đồng?
– Gia chủ…
Giọng Ngõa Luân có chút run rẩy.
– Chúng ta làm gì đây?
– Xem thêm chút nữa, xem thêm chút…
Y Ân run giọng đáp, dù gì thì Hải Khắc gia tộc cũng không đi làm khó ai, hơn nữa Vũ Y và Dư Phong, cùng mấy chục đệ tử còn đang ở đó, chắc chắn Y Ân sẽ không chủ động tự chuốc lấy phiền toái, thế nên ở lại đây quan sát cũng chẳng sao. Lão rất muốn biết, lần này Từ gia liệu có ai chạy thoát ra không, hay là toàn quân bị diệt.