Xem ra người này chính là người đang trông coi Truyền Tống Trận của tinh cung.
Văn Tư Nguyệt tâm tình bình phục lại, mà cũng không có đi qua ngay mà nhu thuận đứng yên ở một bên lẳng lặng đứng nhìn về phía Hàn Lập đang cùng với người kia nói chuyện.
Một lúc sau, Hàn Lập khoát tay dường như đã hỏi chuyện xong.
Tên đại hán kia cung kính thi lễ, sau đó lui ra phía sau vài bước rồi mới bước đi về phía nhà đá.
Văn Tư Nguyệt lúc này mới nhẹ nhàng đi tới chổ Hàn Lập.
” Vừa rồi đa tạ tiền bối đã nói giúp. Nếu không vợ chồng chúng ta cũng không thể nào đi tới hải ngoại được, mà ngược còn bị gặp nhiều phiền toái” Văn Tư Nguyệt sau khi cung kính thi lễ xong liền kính cẩn nói.
” Không có gì. Các ngươi cũng vì ta mà bị liên lụy. Hơn nữa đó cũng chỉ là một chuyện phải làm. Mà ngươi vội vàng chạy tới đây không biết có việc gì không?” Hàn Lập gương mặt bình tỉnh, liếc mắt nhìn cô ta đánh giá một cái rồi nhẹ nhàng hỏi.
” Tư Nguyệt biết rằng mình có chút lòng tham, đã được tiền bối trợ giúp nhiều như vậy mà vẫn chưa thấy đủ. Nhưng hiện tại tiểu nữ thân mang bệng nặng, sinh mạng khó giữ được lâu, mong rằng tiền bối khai ân trợ giúp một lần.” Văn Tư Nguyệt nói xong, hai mắt đỏ lên, giống như là sắp rơi lệ, xem ra tình thâm mẩu tử rất nặng, đối với ái nữ thật sự yêu thương vô cùng.
” Cô gái bị trúng kỳ độc kia chính là con gái của ngươi?” Hàn Lập ánh mắt chợt lóe lên, có chút khác thường từ từ nói ra suy nghĩ của mình.
” Đúng vậy! Tiền bối tuệ nhãn như đuốc, liếc mắt một cái là biết tiểu nữ không ổn rồi.” Thấy Hàn Lập nói vậy hẳn là biết được căn bệnh của ái nữ của mình, Văn Tư Nguyệt tinh thần phấn chấn. Đôi mắt đẹp sánh lên vì hy vọng.
” Khi các ngươi nói chuyện ta có nghe một ít. Không phải là đã tìm được phương pháp giải độc rồi hay sao?” Hàn Lập từ chối ra ý kiến nói.
” Nguyên lai tiền bối đã biết được việc này. Chính xác là vợ chồng chúng ta đã được một vị cao nhân cho biết nếu như sử dụng nội đan của của Bạch Lộ Ngư yêu thì có thể luyện chế ra một loại đan dược có thể giải được độc này. Nhưng mà đan dược này cũng không hoàn toàn giải hết được độc dược. Mà nó chỉ tạm thời cứu được cái mạng nhỏ một thời gian mà thôi. Sau này thể chất cũng bị tàn phá, nên trên đường tu tiên coi như là không thể. Tiền bối là Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ không biết có cách nào khác hay không. Mong tiền bối từ bi giúp đỡ.” Văn Tư Nguyệt vội vàng giải thích
” Thì ra là như vậy.” Hàn Lập không có lập tức trả lời gì cả mà chỉ lộ ra vẻ suy nghĩ.
Văn Tư Nguyệt trong lòng bất an không khỏi lo lắng. Cũng không dám nói gì thêm, chỉ đưa mắt nhìn tới Hàn Lập, trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương.
Hàn Lập ngẩng đầu lên nhìn trời cao nắng chói mắt, rồi lại thấp xuống nhìn về phía thiếu phụ xinh đẹp với khuôn mặt kiều diễm. Dường như đã đoán trước được nàng sẽ nói ra câu này.
” Văn huynh mất đi khi nào. Là do tọa hóa hay là thi giải?”
Văn Tư Nguyệt nghe nói vậy liền ngẩn ra, nhưng lập tức thần sắc buồn bả trả lời.
” Trước đây khi vãn bối tái hồi nội hải thì đã không biết được tông tích của gia phụ. Vãn bối đã cực khổ tìm kiếm mấy mươi năm trời nhưng vẩn không có chút manh mối nào cả. Hiện giờ nếu như gia phụ không có kết thành kim đan thì chắc là cũng không còn ở nhân thế nữa.”
” Con đường tu tiên mỗi bước đều có chông gai, hiểm trở. Không ai biết trước được trước mắt thế nào. Nếu là người khác không quen biết trước mà cầu cứu ta thì hơn phân nữa ta sẽ từ chối không để ý tới. Nhưng mà ngươi thì bất đồng đã biết nhau như vậy, xem ra cùng ta cũng có chút cơ duyên. Hơn nữa là cố nhân, hiện tại thời gian không còn sớm. Trước ta sẽ nhìn qua tiểu nha đầu kia thế nào rồi nói sau.” Cuối cùng Hàn Lập gật gật đầu nói.
“Đa tạ tiền bối giúp đỡ.” Văn Tư Nguyệt nghe vậy tư nhiên vui mừng quá đỗi, vội vàng hướng tới Hàn Lập quỳ xuống lạy.
” Nơi này không phải là nơi cứu người, ta sẽ đi tới khách sạn nhỏ của thị trấn kia chờ các ngươi.
Chút nữa các ngươi cùng nhau tới đi.”
Tay áo bào của Hàn Lập phất một cái, một cổ lực lượng vô hình cực lớn đem Văn Tư Nguyệt đứng lên, làm cho cô ta không thể nào bái lạy được. Rồi quanh thân thanh quanh chợt lóe, hóa thành một đạo thanh hồng hướng khỏi bãi đá mà đi.
Văn Tư Nguyệt ngẩn ngơ, nhưng thân hình run lên vì vui sướng hướng tới thạch thất bay đi.
Một lúc sau, một hàng bảy người hóa thành mấy đạo độn quang hướng theo phía Hàn Lập vừa biến mất bay theo.
” Tên Hàn tiểu tử kia đã tiến giai tới Nguyên Anh Hậu kỳ rồi sao?”
Ở vùng trung tâm nội hải cách đó vài ngàn dặm, Thiên Tinh thành bên trong động quật của Thánh sơn. Một câu nói của một nam tử khó tin vang lên làm cho động quật chấn động lên liên hồi kêu ong ong.
Lời nói vừa rồi chính của tên nam tử trong Thiên Tinh song thánh.
” Không sai. Ta cũng không tin là có việc này. Nhưng vừa rồi ta mới vừa dùng thần quét qua vài lần thực sự là đúng vậy.” sau đó không lâu một giọng nói của một vị nữ tử từ từ vang lên, một cô gái với cái khăn che mặt sắp hạ xuống lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt, đang ngồi xếp bằng trên một ngọc đài bằng đá tỏa ra ánh sáng trong suốt.
” Nếu đúng là như vậy thì khả năng thiên phú tu luyện của hắn cực cao. Xem ra còn cao hơn cả ta.” Âm thanh của nam tử đó trầm xuống, dường như vừa nghe được tin tức đó liền trấn định lại.
” Chỉ sợ là như vậy. theo ta được biết thì người này trước đây khi mất tích khoảng chừng hai trăm tuổi.
Với tốc độ tu luyện tu luyện như thế thì tinh cung lịch đại đứng đầu đều không nhanh được như vậy. Ta và ngươi nhanh nhất cũng cũng đã mất tới năm trăm năm mới khó khăn tiến giai tới Nguyên Anh hậu kỳ” Ôn Thanh vang lên dường như có chút buồn bực.
Bất kể là ai, vốn đã cho rằng mình là thiên tài hiếm có trên thế gian mà lại phát hiện ra điều này,liền thấy mình giống như là ếch ngồi đáy giếng thì trong lòng buồn phiền là đúng rồi.
” Nếu đã nói như vậy, mà người này lại có Hư Thiên Đỉnh bên mình tương trợ thì dù cho mới tiến giai Nguyên Anh Hậu kỳ thì cũng có thể cùng với chúng ta liều mạng một lần. Khó trách ngươi đã thay đổi chủ ý để cho hắn rời đi. Nhưng mà sau khi tiếp xúc với hắn thì ngươi có cảm giác như thế nào?” Nam tử cau mày hỏi.
” Ấn tượng? Người này phi thường cẩn thận, còn lá gan thì không nhỏ. Không đúng, không phải lá gan không nhỏ mà là…” Ôn Thanh hai mi nhíu lại, ánh mắt lóe lên không chừng.
” Như thế nào, không có từ gì để tả hay sao?” nam tử có chút kinh ngạc thốt lên.
” Không phải không thể tả được. Mà là bây giờ ta mới nhớ lại được là đã phát hiện ra chổ kỳ quái.” Ôn Thanh do dự một chút rồi chậm rãi nói.
“Kỳ quái?”
“Là có chút kỳ quái. Lúc này hồi tưởng lại, hắn rõ ràng là biết ta một trong Thiên Tinh Song Thánh, hơn nữa hắn còn ở trong Thiên Tinh Thành vậy mà đối mặt với ta hắn không có chút sợ hải nào. Chuyện này thực sự là cổ quái. Cho dù là có Hư Thiên Đỉnh cũng không thể làm cho hắn tự tin đến mức như vậy. Mà khi đối mặt với hắn ta còn cảm giác được một tia sợ hãi, dường như đối với hắn ta cảm thấy rất là sợ hãi. Loại cảm giác này từ lâu lắm rồi ta không có cảm thụ qua “. Ôn Thanh một bên hồi tưởng, một bên thần sắc tâm tình bất định lên.
” Lúc trước ngươi tu luyện là Linh Minh Quyết, đối với lần này mà dự cảm không rõ được vậy thì tới tám chín phần hẳn là không sai rồi. Nói như vậy, hắn ta thực sự có chổ đáng sợ đây.” Âm thanh của nam tử cũng căng thẳng vang lên.