Bởi vậy, một bước đúng chỗ, có một thanh Thần khí có thể dùng đến chết cơ hồ là sự tình không có khả năng.
Trừ khi có cường giả ngày đêm vì tiểu bối dùng bí pháp vô thượng tiến hành luyện chế, mới có khả năng để Sơn Hà Cảnh liền nắm giữ Thần khí cấp bậc Nhật Nguyệt Cảnh, thậm chí Tinh Thần cảnh, nhưng ví dụ như vậy thực sự là quá ít quá ít.
Hơn nữa, này rất dễ để tiểu bối dưỡng thành tập quán ỷ lại Thần khí, bất lợi cho trưởng thành.
Nói như vậy, võ giả đều sử dụng một binh khí tương xứng cảnh giới của mình, mỗi ngày lấy ý chí võ đạo bản thân ân cần săn sóc, cửu nhi cửu chi, binh khí tự nhiên thông linh, hóa thành Thần khí.
Mà phần lớn Sơn Hà Cảnh đề thăng một tiểu cảnh giới đều phải mấy vạn năm, cũng chính là một thanh binh khí có thể dùng trên mấy vạn năm, vậy dĩ nhiên không cần phải gấp gáp đổi.
Nhưng Lăng Hàn bất đồng, cảnh giới của hắn đề thăng quá nhanh, hai năm từ Phá Hư Cảnh đi tới Sơn Hà Cảnh đại cực vị, đây căn bản không có khả năng ân cần săn sóc bất luận binh khí nào thành Thần khí.
Nếu có một thanh Thần kiếm có thể trưởng thành, như vậy hắn có thể phóng tâm mà săn sóc ân cần, hắn tiến bộ, Thần khí cũng có thể tiến bộ, vĩnh viễn không cần lo lắng có một ngày Thần khí sẽ bị đào thải.
– Kim huynh, ngươi thật đúng là thiên tài!
Lăng Hàn tự đáy lòng nói, đây tuyệt đối là một tiên phong.
Nhưng Kim Trí Huy không có nhận lấy Lăng Hàn ca ngợi, mà nói:
– Ta chỉ là phát hiện đặc điểm của khối kim chúc này, tiếp đó nghĩ ra biện pháp chế tạo, giữ vững loại đặc điểm này mà thôi. Thần Thiết như vậy, trên đời này cũng chỉ có một khối mà thôi, ta không thể tạo ra thanh thứ hai như vậy.
– Thiên hạ đệ nhất Thần kiếm!
Lăng Hàn rút kiếm ra khỏi vỏ, thanh kiếm này tản ra hàn khí quả thực không tính cường đại, chỉ có thể coi là binh khí cấp một mà thôi, ngay cả Thần khí cũng không tính.
– Phải làm sao đề thăng?
Hắn hỏi.
– Chiến đấu, dùng thanh kiếm này chém toái binh khí khác, liền có thể thôn phệ tinh hoa bên trong, thu được trưởng thành.
Kim Trí Huy lại trở nên hưng phấn, tuy hắn chỉ có thể chế tạo ra một thanh Thần kiếm như thế, lại có thể là đỉnh phong cả đời của hắn.
Lăng Hàn trầm ngâm nói:
– Nói cách khác, này không thể vượt cấp đề thăng, trực tiếp dùng Thần Thiết cấp hai, Thần Thiết cấp ba một bước lên trời?
– Quả thực không được!
Kim Trí Huy lắc đầu.
– Phải một bước một vết chân, tựa như võ giả tu hành vậy.
– Kim huynh, ngươi thật là người thủ tín, rõ ràng là ta được một thanh tuyệt thế Thần kiếm, ngươi còn phải thân tự chạy đi một chuyến.
Lăng Hàn áy náy nói.
Kim Trí Huy cười nói:
– Đây là sự tình ta sớm đáp ứng Lăng huynh, hơn nữa, Lăng huynh còn đã cứu ta một mạng, lại là người duy nhất xem trọng ta, thanh Thần kiếm này không cho ngươi dùng mà nói, ta thực tìm không ra người thứ hai.
– Lời khách sáo ta cũng không nói, cảm tạ.
Lăng Hàn nói.
– Đến đến đến, đi uống rượu, ta còn là lần đầu tới Điểm Tinh Thành, ngươi làm địa chủ phải chiêu đãi ta thật tốt a.
Kim Trí Huy cười nói.
Lăng Hàn dẫn đối phương đi tiệm thuốc, gọi đám người Vũ Hoàng, tiếp đó chạy đi tửu lâu, một đám người uống rượu say mèm.
Hảo hảo chiêu đãi Kim Trí Huy vài ngày, si nhân đúc kiếm liền quay lại Đúc Kiếm Sơn Trang, hắn một lòng đúc kiếm, mặc dù không có tài liệu luyện ra thanh thứ hai, nhưng hắn có hùng tâm tráng chí, muốn làm ra bảo kiếm đánh vỡ thường quy.
Lăng Hàn thì mua thật nhiều Thần Thiết cấp một, tuy Kim Trí Huy nói rất thần kỳ, nhưng loại kim chúc có đặc tính thôn phệ trưởng thành này hắn còn thật không có nghe nói qua, tự nhiên để hắn hết sức tò mò.
Trong Hắc Tháp, Lăng Hàn huy động Thần kiếm, chém qua kim chúc vừa mua sắm đến.
Leng keng leng keng, giòn vang liên tục.
Đồng dạng đều là Thần Thiết cấp một, nhưng bảo kiếm bị thiên chuy bách luyện, tính dai vượt xa, bởi vậy ở dưới Lăng Hàn bạo lực, Thần Thiết mua về đều bị chém ra một lỗ hổng.
– Ừ?
Lăng Hàn mẫn cảm phát hiện, ở trong quá trình Thần Thiết bị chém toái, có một vật chất không thể nói rõ tiến nhập vào Thần kiếm.
—————