– Hoàng cấp bảo kiếm?
Thanh âm cả kinh của Mã Hóa Nguyên nhìn lại Lý Dật Phong.
Trong mắt tất cả vương giả thiên tài khác đều lộ vẻ kinh hãi, Hoàng cấp bảo khí chỉ có Hoàng cấp cường giả mới có thể luyện chế, hơn nữa tài liệu vô cùng trân quý, rất khó tìm kiếm. Cho dù là trong thế lực Hoàng cấp số lượng của nó cũng không nhiều, trong thế lực vương giả cơ bản không có, còn nếu có thì nhất định sẽ trở thành truyền thế chi bảo.
Nhưng mà vũ khí của Lý Dật Phong là một thanh Hoàng cấp bảo kiếm?
Đừng nói chúng vương giả thiên tài khiếp sợ mà kể cả Đồng Nghệ, Kỷ Xuyên. . . Hậu bối thiên tài của phẩm thế lực trong tay đều không có Hoàng cấp bảo kiếm.
Lý Dật Phong một kiếm bức lui Mã Hóa Nguyên, bảo kiếm trong tay hắn cũng đồng thời biến mất, hắn ôm quyền chắp tay, nói:
– Đa tạ!
Chúng vương giả thiên tài nhìn Lý Dật Phong, không có một ai dám can đảm khiêu chiến hắn. Một kẻ vương giả tiểu thành đã đủ đáng sợ, hơn nữa vương giả tiểu thành này còn có Hoàng cấp bảo kiếm thì càng đáng sợ hơn.
Cho dù là Tô Cảnh Dương, trong lòng đều tự nhận không địch lại, đương nhiên là vì Lý Dật Phong có Hoàng cấp bảo kiếm, hắn mới tự nhận không địch.
Mã Hóa Nguyên thất bại, vương giả thiên tài còn lại căn bản không có tư cách chiến một trận cùng Lý Dật Phong. Tiết Chân cùng Mẫn Hạo Tâm, cũng không có dấu hiệu khiêu chiến, thực lực bọn họ cùng Mã Hóa Nguyên xê xích không bao nhiêu, tự nhiên minh bạch đi lên thuần túy là tìm tai vạ, khiêu chiến Tô Cảnh Dương thì còn có một chút hi vọng.
Mà giờ khắc này, ánh mắt Tô Cảnh Dương nhàn nhạt nhìn Tiết Chân cùng Mẫn Hạo Tâm ý tứ giống như đang nói thích thì thì cứ phóng ngựa tới.
Đã qua hơn mười tức cũng không có người dám khiêu chiến Lý Dật Phong, Yến Tịch Tịch nói:
– Không có người khiêu chiến Lý huynh, vậy Lý huynh chính là một trong người tiến vào Đan Đế Dược Viên.
Không có người phản bác.
Lý Dật Phong cười cười với Yến Tịch Tịch nói:
– Tại hạ sẽ đồng hành cùng Tịch Tịch cô nương, hạnh ngộ!
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Lý Dật Phong, mười phần vương giả ở đây đều muốn xông tới đánh hắn một quyền.
Yến Tịch Tịch gật nhẹ đầu:
– Hạnh ngộ!
Lý Dật Phong rất có phong độ vung tay lên rồi đi trở về chỗ ngồi của mình, quăng cho Huyền Thiên một ánh mắt thành công.
Mã Hóa Nguyên cũng hậm hực về chỗ mình ngồi, mặt thộn ra dài như mặt ngựa, hắn phi thường phiền muộn.
Lúc này Đồng Nghệ ngồi ở bên trên đình đài đột nhiên đánh mắt với một vương giả thiên tài phía dưới.
Một vương giả thiên tài đứng đi về bãi cỏ.
Chúng vương giả thiên tài thần sắc đều sững sờ, theo bọn hắn nghĩ có tư cách khiêu chiến Tô Cảnh Dương ngoại trừ Mã Hóa Nguyên, chỉ có hai người Tiết Chân cùng Mẫn Hạo Tâm. Trước mắt vương giả này chỉ mới hai mươi tám tuổi mới bước vào vương giả cảnh, năm nay 29 tuổi là một vương giả bình thường tên là Chương Tuấn. Mặc dù ở Tây Huyền Vực coi như là rất có thanh danh, nhưng so với Tô Cảnh Dương, Mã Hóa Nguyên, Tiết Chân, Mẫn Hạo Tâm thì kém rất nhiều, hắn không có chiến tích vượt cấp đả bại vương giả tiểu thành.
Tất cả người đều cho rằng, Chương Tuấn là muốn đi khiêu chiến Tô Cảnh Dương rồi.
Nhưng mà ánh mắt của Chương Tuấn thủy chung không có nhìn Tô Cảnh Dương mà lướt qua Mẫn Hạo Tâm sau đó xoay chuyển ánh mắt rơi vào trên người Huyền Thiên.
Vù – – Vương cấp bảo kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm chỉ về phía Huyền Thiên, Chương Tuấn quát:
– Ngươi – – đi ra cho ta.
Tất cả người đều sững sờ, đây là trò gì vậy?
Huyền Thiên mới có tu vi nửa bước vương giả, có thể nói bên trong vương giả hắn là một kẻ khác loại. Nếu như nói hắn ra khiêu chiến người ta thì có thể, thân là vương giả lại đi khiêu chiến nửa bước vương giả, đây không phải là tự hạ thân phận sao?
Đối với hành vi của Chương Tuấn Huyền Thiên không có gì ngoài ý muốn, vừa rồi Đồng Nghệ đánh mắt với thằng này, thanh âm Kiếm Si cũng đã vang lên trong đầu Huyền Thiên: Tiểu tử, Đồng Nghệ dùng hồn niệm truyền âm muốn vương giả đó dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn nhất thu thập ngươi.
Đối với chuyện này, trong lòng Huyền Thiên chỉ cười lạnh một tiếng.