Bí Pháo Giáo Hoàng muốn nói một câu phản bác nhưng mở miệng một cái, một chữ cũng không dám nói ra.
Thế giới của Đất.
Khi các người máy dùng tên lửa thô sơ nhất đưa nguồn ô nhiễm ra khỏi thế giới này, Cố Thanh Sơn đã trở lại phòng tư liệu bí mật của đáy sa mạc.
“Sắt thép hoá cả thế giới, không có ảnh hưởng gì đến ngươi chứ?”
Hắn vừa uống trà, vừa hỏi đồng tiền màu vàng.
“Leng keng.” Đồng tiền màu vàng nói.
“Ừm, vậy thì tốt.” Cố Thanh Sơn nói.
Đồng tiền màu vàng lại phát ra một tiếng leng keng nghi hoặc nữa.
Cố Thanh Sơn giải thích: “Thật ra ta cũng nghĩ như vậy… ta muốn xây dựng thế giới của ngươi thành một thế giới máy móc chuyên phá vỡ những sức mạnh siêu phàm.”
Đồng tiền màu vàng suy nghĩ một hồi, cảm thấy không có gì, dần dần thả lỏng.
Lúc này Cố Thanh Sơn buông chén trà xuống, nghiêm túc hỏi: “Ngươi có thể qua lại giữa thời không không?”
Đồng tiền màu vàng vang lên một tiếng phủ định.
Trước đó có thể trở lại từ thời xa xưa, là thuật pháp mà người tạo vật của Đất đã gắn lên đồng tiền, lúc ấy mới khiến đồng tiền đồng thời có cả may mắn chân thực cùng với năng lực truyền tống thời không.
Nói cho cùng, năng lực chủ yếu của đồng tiền màu vàng là may mắn chân thực một trăm ngày một lần.
Cố Thanh Sơn thở dài, gõ một hàng chữ lên quang não cá nhân bên cạnh:
[Bắt đầu thăm dò ngoài không gian, cấp ưu tiên: Cao nhất.]Mệnh lệnh được ban xuống rất nhanh.
Người sáng lập thế giới nhìn thấy một hàng chữ sáng lên trên màn hình, lập tức điều chỉnh trọng tâm xây dựng của cả thế giới.
Tất cả người máy đang xây dựng thành phố đều dừng lại, lập tức để công việc trong tay xuống, bắt đầu tiếp nhận nhiệm vụ mới.
Bây giờ Cố Thanh Sơn phải làm rõ bên ngoài thế giới này là nơi nào, sau đó sẽ quyết định nên làm cái gì.
May mà hắn đã có khoa học kỹ thuật tân tiến hoàn thiện, tất cả chỉ cần một người máy đi làm là được.
Cố Thanh Sơn cất chén trà đi, khoanh hai chân lại, bắt đầu nhắm mắt tu hành.
Hồn lực vẫn đủ dùng.
Đạo pháp đều đã ghi tạc trong Thần Niệm.
Bây giờ việc phải làm chính là tiếp tục tu hành, tranh thủ có thể trở nên mạnh hơn.
Chỉ trong chốc lát, Cố Thanh Sơn tiến vào định cảnh sâu lắng.
Bây giờ không phải là khi mang theo trật tự Ma Vương, có thể thoải mái nâng cấp cảnh giới.
Hệ thống Chiến Thần yêu cầu hắn phải tự đột phá dưới tiền đề lĩnh hội.
Đây cũng là phương pháp tu hành từ trước tới nay của Cố Thanh Sơn.
Chỉ trong thoáng chốc, tu vi của hắn đã đạt đến mức cao nhất của cảnh giới Tam Thiên Thế.
Bước kế tiếp, chính là Lượng kiếp.
Đây là kiếp lớn vượt qua tất cả Địa, Thuỷ, Hoả, Phong, vô số tu hành giả đã gục ngã trước kiếp này.
Tạ Cô Hồng cũng đến luyện đến tầng này, nhưng bởi vì trong lòng có quá nhiều chuyện không bỏ xuống được, toàn bộ tông môn cũng bị thần linh xâm lấn, giờ phút này đang canh chừng ông từng giây từng phút, hoàn toàn không tìm được một nơi an toàn để đột phá, cho nên vẫn luôn trì hoãn kéo dài.
Đương nhiên Cố Thanh Sơn vô cùng thận trọng, dựa theo các loại cảm ngộ của người đi trước, quyết tâm dành một khoảng thời gian chuẩn bị thật tốt, rồi mới đi đột phá.
Dẫu sao lần này hắn không chỉ muốn độ kiếp, còn muốn đi xem thi thể khổng lồ.
Nhất định phải chuẩn bị ổn thoả trước.
Tu hành.
Luyện kiếm.
Uống trà.
Mỗi ngày Cố Thanh Sơn đều tái diễn ba việc này.
Nhìn qua, cứ như cả thế giới đã thay đổi hoàn toàn, thậm chí toàn bộ chín trăm triệu tầng thế giới đều đã hủy diệt, hắn cũng sẽ không cuống lên.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Mỗi ngày Cố Thanh Sơn đều không có hành động gì, bình tĩnh giống như một đầm nước sâu.
Có một ngày, Sơn Nữ quả thực không nhịn được nữa.
“Công tử.”
Cô bay ra ngoài, hạ xuống bên cạnh hắn.
“Hử? Sao vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Hắn rót một ly trà, đưa cho đối phương.
“Có mấy lời tôi không biết có nên nói hay không.” Sơn Nữ chần chừ nói.
“Nói đi.”
“Những kẻ bá chủ bị nhốt trong thuỷ tinh do sức mạnh của thần Băng Sương ngưng tụ thành đã chống đỡ được một năm, kéo dài nữa chỉ sợ cũng không được.”
“Ừm, có lý.”
“Tiểu Tịch cũng bị bắt đi hơn một năm rồi.”
“Không sai.”