Bỗng dưng, có tiếng nói của ai đó vọng tới từ đằng sau:
– Chậm thôi nào.. Ch-Chờ tớ với..
Tôi và Ron đồng thời quay lại thì thấy Harry đang đỡ Mione đứng dậy. Để đuổi kịp chúng tôi, Mione đã bị đuối sức bởi vốn dĩ thể lực cô ấy không được tốt như chúng tôi. Tay gãi gãi đầu, tôi gượng cười nói:
– Xin lỗi. Cậu có sao không, Mione?
– Kh-Không sao.. Chỉ là.. h-hơi.. mệt..
Nghe vậy, tôi đứng đó, không biết làm gì khác mà chỉ cười lấy lệ. Hít một hơi thật sâu, Mione đứng dậy và nói rõ ràng:
– Cậu phóng hả?
– Phóng gì cơ?
Harry trông khá khó hiểu với những gì Mione nói. Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, và tôi chỉ cười cười mà trả lời:
– Tớ thật không hiểu cậu đang nói gì đấy.
– “WEASLEY LÀ VUA CỦA CHÚNG TA”
– Ồ, là cái đó. Tại sao cậu nghĩ vậy nhỉ?
– BR đấy, khá là giống số 1312, đúng chứ?
– Ừm, nhưng mà thì nó có liên quan gì?
Tôi vẫn vờ như ngây thơ lắm khiến Mione trông như cạn lời với tôi. Và như vậy Harry nói thay luôn.
– Thế hóa ra là cậu à? Còn cái vụ làm bọn Slytherin kia á khẩu?
– Tớ chẳng biết gì ráo. Suốt từ nãy tớ chỉ ngồi im coi Quidditch thôi.
– Cậu mà ngồi im coi Quidditch là có chuyện liền à! – Ron trêu chọc.
– Này này! Tớ đã tốt bụng giúp cậu mà cậu trả ơn tớ như thế đấy à?
– Lòi cái đuôi chuột ra rồi nhé. Hết chối. Mà nói dối thì tính sao đây?
– N-Nào có.. T-Tớ.. Tớ.. Tớ giúp Ron chuyện khác mà, đâu phải..
– Thế chuyện khác là chuyện nào? Cậu trả lời thử coi..
– Mione.. Đừng hỏi dồn tớ như thế chứ? – Tôi gượng cười.
– Mọi người! 1.. 2.. 3! Tấn công Daisy nào! Tiến lên! Tiến lên!
Rồi cả 3 người xông vào thọc lét tôi khiến tôi đau cả bụng vì cười. Họ hành cho tôi tê tái ngay trên hành lang chốn đông người, và tôi đã phải oán hận Eric trong phút chốc vì đã nói cho họ nhược điểm đó của tôi, khiến tôi bị mất mặt trước đám đông thế này. Ờ mà có còn nhiều “mặt mũi” lắm đâu mà mất với chả không mất. Haizz..
Trên đường đi, Ron được khen ngợi khá nhiều về trận Quidditch ngày hôm nay. Đặc biệt hơn, Mione đã công nhận Ron chơi đỉnh hết chỗ nói vào những phút cuối trận. Khi về tháp Gryffindor, tôi vừa thông báo xong cho mọi người hãy cẩn thận trước mụ Umbridge khi ông Fudge quái đản đưa ra Đạo luật giáo dục số 25 thì lại nhận ra ánh đèn hắt ra từ căn chòi của bác Hagrid. Yeah! Cuối cùng bác ấy cũng đã về rồi! Và thế là chúng tôi dùng Áo khoác tàng hình đến hỏi thăm bác. Chúng tôi được kể cho nghe về chuyến hành trình của bác, cả cái cuộc gặp gỡ bất ngờ với Eric nữa chứ. Tôi thật không sai khi nghĩ rằng Eric tiến hành thuyết phục những sinh vật có ý thức khác con người trước tiên. Nghe nói Eric giúp bác nhiều lắm, để bác có thể thuyết phục người khổng lồ mà không bị thương ấy mà, chứ dù có là thiên tài đi chăng nữa thì mọi chuyện không phải lúc nào cũng suôn sẻ được. Đơn giản thôi, Eric đang cố gắng giao tiếp với những sinh vật cậu ấy chưa từng biết trước đây, và vấn đề không phải là ngôn ngữ mà chính là kinh nghiệm. Cơ mà, thêm cả những lời kể của bác Hagrid thì tôi càng tin cậu ấy sẽ làm được. Mà vì 3 người bọn họ đi chung nên bác Hagrid về trễ chứ chẳng có gặp nguy hiểm gì sất, chỉ là bác có hơi ốm thôi.
Chúng tôi đang nói chuyện thì mụ Umbridge tìm đến thăm dò. Mụ ta tra hỏi bác dữ lắm, cứ nghi ngờ về bác hoài, bắt chúng tôi phải đứng đó nghe ngóng một hồi lâu. Khi mụ ta đi, chúng tôi chỉ ở lại nói thêm vài câu rồi trở về phòng. Sáng hôm sau, tôi và Mione lại phải tìm bác Hagrid, khuyên bác đừng có dạy mấy con vật mà bác muốn dạy nữa mà hãy để cho năm sau, khi mà tôi chắc chắn mụ Umbridge sẽ biến khỏi đây. Mà cũng do bác nghĩ tôi có khả năng tiên tri (Nào có, cháu chỉ là đọc truyện và coi phim nên biết thôi) nên bác mới nghe theo đấy chứ. Nhìn vẻ mặt buồn rầu của bác, tôi cảm thấy không đành lòng chút nào.. Nhưng, đây cũng là vì lợi ích của bác thôi.. Tuy nhiên, biết được là tiếp theo bác sẽ dạy Vong Mã thì tôi ủng hộ nhiệt tình một lần ngoại lệ đó. Suốt buổi thanh tra, tôi đứng cạnh bác, giúp bác ứng xử đàng hoàng để mà ghi điểm, hoặc ít nhất là để không bị trừ điểm. Đã thế, tôi còn tìm tới những kẻ có nguy cơ phá rối buổi học để họ á khẩu khi được hỏi. Nói thiệt chứ tôi đã phải vất vả lắm mới tìm được hết tất cả bọn họ đấy, rồi cứ lặp đi lặp lại cái bùa cấp cao nhất để mụ ta khỏi giải được luôn.
Chà chà.. Để xem tôi với mụ, ai sẽ là người chiến thắng đây?