Bị cho ăn bơ, Khương Dực không vui, hắn nghiêng đầu, chóp mũi vùi vào hõm cổ Chúc Vi Tinh, cọ cọ vào lớp da mỏng manh của cậu mà biểu tình. Hơi thở nóng rực khiến cậu giật mình, nhớ đến trong phòng còn có người khác, Chúc Vi Tinh muốn tránh ra nhưng lại bị Khương Dực dễ dàng ngăn lại, ôm trong vòng tay.
Khương Dực vùi đầu nói: “Có ai đâu?”
Lúc này Chúc Vi Tinh mới phát hiện Mông Huy đã rời đi tự bao giờ, còn chu đáo đóng cửa lại cho hai người.
Cậu nói: “Vậy cũng… không được.” Dù sao người ta cũng có thể đi vào bất cứ lúc nào.
Nhưng Khương Dực vẫn không buông tay, chỉ lặp lại: “Tôi đói.”
Chúc Vi Tinh chỉ có thể dỗ dành: “Đồ ăn sắp giao đến rồi.”
Ai có ngờ vừa dứt lời thì cổ cậu liền đau, Khương Dực thế mà cắn cậu một cái!
Chúc Vi Tinh khịt mũi, không đau lắm nhưng cậu thực sự bị làm cho giật mình.
Chúc Vi Tinh: “Làm gì vậy, anh là chó à?”
Khương Dực không nói gì, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nặng nề nhìn cậu.
Mặc dù hắn không còn sỗ sàng như trước, nhưng không hiểu sao Chúc Vi Tinh cảm thấy Khương Dực có vẻ không vui. Không biết nhóc siêu quậy này lại gặp phải chuyện gì rồi, cậu vừa định hỏi cho ra thì điện thoại đổ chuông.
Là ông chủ Trình ở quán cà phê, mặc kệ tiểu bá vương đang siết lấy mình, cậu bắt máy nghe trước đã.
Sau khi nói xong mấy câu ngắn gọn rồi cúp máy, vẻ mặt lạnh nhạt của Chúc Vi Tinh lại hiện lên chút vui mừng.
Đang vui thì chợt nghe người sau lưng lạnh lùng hỏi: “Hắn cho em tiền làm gì?”
Hai người dính sát nhau như vậy, ông chủ Trình nói gì hiển nhiên đều lọt vào tai Khương Dực. Chúc Vi Tinh không nói với hắn, nhưng cũng không muốn giấu giếm gì.
Cậu nói: “Mua cây sáo mới, chiều nay đi.”
Khương Dực trừng mắt với cậu: “Em hỏi vay tiền hắn sao?”
Chúc Vi Tinh nói: “Không tính là vay, chỉ là tạm ứng lương trước thôi, vốn là tiền của tôi.” Tiếp quản quầy sữa lâu như vậy, lúc bàn giao lại dì Tiêu cũng không đối xử tệ với cậu, hơn nữa khoảng thời gian này làm thêm ở quán cà phê lương cao, một cây sáo cực phẩm thì cậu mua không nổi, nhưng một cây sáo chuyên nghiệp ở mức thấp nhất thì vẫn đủ khả năng.
Khương Dực lại như không vui: “Sao em không hỏi tôi có hay không?”
Chúc Vi Tinh không bị vẻ mặt đen thui của hắn dọa sợ: “Anh có bao nhiêu? Mười vạn? Trăm vạn?”
Khương Dực nói: “Dù sao cũng nhiều hơn em.”
Chúc Vi Tinh: “Từ đâu có? Hóa ra anh giàu vậy sao?”
Khương Dực: “Tôi là chủ một tiệm sửa xe đấy.”
Lần này Chúc Vi Tinh mới ngạc nhiên, cậu còn tưởng Khương Dực chỉ là hỗ trợ A Bồn một tay, không ngờ hắn thực sự sở hữu một phần, chẳng trách ra vào thường xuyên, làm việc vất vả như vậy.
Thấy vẻ mặt đắc ý của Khương Dực, Chúc Vi Tinh không thể không khen ngợi một tiếng phụ họa: “Ồ.”
Khoe ra cả gia tài thế mà chỉ nhận được một tiếng khích lệ, Khương Dực hiển nhiên không hài lòng: “Mua cho em cây sáo cũng đủ, đi vay người khác làm gì.”
Đã bảo không phải vay, chỉ là ứng lương trước thôi, Chúc Vi Tinh nhìn Khương Dực: “Bởi vì tôi biết, anh sẽ không phản đối tôi làm như vậy.” Nếu như Khương Dực thật sự để bụng, lúc trước hắn sẽ không chỉ tặng hộp sáo mà còn tặng cả cây sáo đắt tiền cho cậu. Nhưng hắn hiểu rõ nguyên tắc của Chúc Vi Tinh, giống như cậu hiểu rõ tính nết của hắn vậy.
Quả nhiên, Khương Dực được vuốt lông thì sắc mặt sáng sủa lên không ít.
Khương Dực: “Nếu em hỏi tôi, tôi miễn cưỡng có thể cho em vay một ít, mặc dù tài sản của em vốn đã là của tôi rồi.”
Chúc Vi Tinh thầm nói, tôi sẽ không bị anh lừa đâu.
Cậu mím môi im lặng, không thuận theo hắn diễn cái tuồng kịch truyền hình cái gì mà lấy thân báo đáp, khiến cho những phân cảnh sau đó hết sức khó xử.
Khương Dực xụ mặt, tức đến mức muốn cắn cho cậu phát nữa, nhưng bị tiếng gõ cửa đúng lúc cắt ngang.
Nhân viên Vinh Ký: “Lão Khương, đồ ăn của anh giao đến rồi! Mau ra ăn đi!”
Khương Dực tức giận ném đồ đạc: “Không ăn, không đói!!”
Chúc Vi Tinh: “…”
…
Có một cửa hàng nhạc cụ ở góc đường sau nhà hát thành phố U, bề ngoài trông không bắt mắt lắm, nhưng khá có tiếng trong giới, là chỗ Lục Tiểu Ái giới thiệu cho Chúc Vi Tinh.
Mấy ngày trước cậu đã đặt cọc cây sáo, hôm nay đến lấy với Khương Dực.
Được làm bằng bạc 925 nên cầm trên tay có cảm giác nặng hơn nhiều so với hợp kim trước đó, chưa kể độ xuyên thấu và độ sáng của âm thanh, sau khi Chúc Vi Tinh thổi thử mấy tiếng, suýt đã không kiềm nổi xúc động. Mặc dù khác xa so với mấy cây sáo xa xỉ của bạn học khoa khác, nhưng đối với cậu mà nói thì đây đã là một bước tiến lớn rồi.
Chúc Vi Tinh thích lắm.
Trong lúc chờ ông chủ đem gói lại, cậu đi loanh quanh trong cửa hàng thì chợt nghe thấy tiếng nhạc vang lên, cậu còn tưởng là tiếng đàn dương cầm vĩ cầm trong cửa hàng, lúc sau mới nhớ ra đó là nhạc chuông điện thoại của Khương Dực.
Thấy hắn chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình mà không bắt máy, Chúc Vi Tinh liếc nhìn thì phát hiện người gọi đến là “Ông chủ bán nước dừa”?
Trái dừa lớn này từ lúc nào đã lặng lẽ bắt đầu kinh doanh bán dừa rồi?
Cuối cùng Khương Dực vẫn tắt máy.
Chúc Vi Tinh hỏi một câu mà cậu tò mò đã lâu: “Sao anh lại đổi nhạc chuông này?” Khúc nhạc cổ điển này rất nổi tiếng, đặc biệt là đoạn can can ở giữa. Nhưng Khương Dực lại chọn đoạn độc tấu violin rất không được ưa chuộng ở đoạn cuối, thực sự không giống phong cách thường ngày của hắn chút nào.
Khương Dực xoay điện thoại trong tay: “Em đoán xem?”
Chúc Vi Tinh: “Trong game?”
Khương Dực nhếch khóe miệng: “Thông minh.”
Chúc Vi Tinh biết không phải vậy, nhưng vừa định đoán lại thì điện thoại lại reo.
Khương Dực nghe thấy liền trợn mắt, cậu còn tưởng hắn sẽ từ chối lần nữa nhưng hắn do dự một chút rồi bước ra ngoài bắt máy nghe.
Chúc Vi Tinh không đi theo, cậu vẫn tiếp tục đi tham quan cửa hàng, thấy TV trên tường đang phát trực tiếp sân khấu âm nhạc của OKK. Từ sau khi Khải Khải xảy ra chuyện, nỗi nhớ đã lan tràn khắp các nền tảng truyền thông lớn, vụ tai nạn xe hay những lời đồn đoán suy luận đều dần dần bị lãng quên, chỉ còn lại sự tiếc nuối cho một tài năng trẻ và cầu mong cho cậu ấy bình an trở về. Các chương trình âm nhạc trước đây của OKK cũng được phát sóng và nhận được nhiều sự yêu thích mỗi ngày, nhưng liệu đó có phải là thương tiếc giả tạo chiêu trò thương mại không thì chưa rõ.
Nhưng Chúc Vi Tinh nhìn cậu trai phong nhã hào hoa trên màn ảnh, trong lòng cũng có một chút buồn bã, chuyện trên đời vốn khó lường, hôm nay hào quang đến, ngày mai đã tan biến, mộng đẹp chỉ trong thoáng chốc.
Ông trời như nghe được suy nghĩ trong lòng cậu, lập tức đưa ra kiểm chứng. Phía dưới đài âm nhạc cuộn ra một dòng tin tức thời sự liên quan.
“Hôm nay lực lượng cảnh sát thành phố X nhận được thông báo của bệnh viện ngoại ô phía bắc thành phố, một nam thanh niên họ Khải qua đời lúc 2 giờ chiều tại phòng bệnh ung thư gan của bệnh viện, hưởng dương hai mươi bốn tuổi, sau khi xác nhận, người họ Khải này chính là Khải Khải của nhóm OKK.”
Dù Chúc Vi Tinh có bình tĩnh đến đâu cũng không khỏi kinh ngạc.
Khải Khải mất tích một tuần đã chết rồi?!!
Nay bỗng nhiên được tìm thấy? Bỗng nhiên nằm viện, bỗng nhiên bị ung thư gan?!
Trước khi biến mất cậu ta có xuất hiện trên truyền thông, buổi biểu diễn trên TV cũng được ghi hình không lâu, mặc dù trông cậu ta hơi gầy gò, tinh thần hoảng hốt, nhưng cũng không giống dáng vẻ của một bệnh nhân ung thư gan.
Chúc Vi Tinh thực sự không hiểu.
Mà không đợi Chúc Vi Tinh nghĩ nhiều đến chuyện bát quái của người khác, một phát hiện nữa đã kéo lấy tâm trí của cậu.
Chúc Vi Tinh kinh ngạc nhìn về phía tủ kính trong góc cửa hàng, bên trong đó đặt một cái hộp Bát Âm tinh xảo đẹp đẽ, được khắc một cái kí hiệu hoàn nguyên quen mắt?!