Nghĩ vậy, cô bĩu môi, liếc nhìn Áp Áp rất là ghét bỏ, “Mi thật vô dụng.”
“…Cô thế nhưng cười nhạo bổn vịt!!”
Áp Áp giận dữ kêu lên, trực tiếp xoay thân vịt, kêu cạc cạc, bay về phía Hạng Tinh, “Cô ăn một cái đánh từ cánh nhỏ của ta đi…”
Đáng tiếc, lời nó còn chưa dứt, Truyền Tống Trận đi thế giới tiếp theo đã mở ra.
Nhìn thấy ánh sáng trắng mãnh liệt phía sau, trong lòng Áp Áp giật mình, theo bản năng mà muốn phanh lại.
Nhưng mà đã không kịp, ngay lúc nó nhào vào trong lòng Hạng Tinh, Truyền Tống Trận đã nuốt hết một người một vịt…
——
“…”
Đợi Hạng Tinh lại mở mắt, cô đã nằm ở trên một cái giường nhỏ mềm mại.
Cô dừng một chút, quay đầu quan sát xung quanh một lát.
Một căn phòng vuông vô cùng giản dị, vật dụng trong phòng đơn giản, thậm chí có cũ nát một chút.
Nhưng các loại đồ điện gia dụng vẫn đang nhắc nhở cô rằng đây là một thế giới hiện đại.
Hơn nữa, hình như hoàn cảnh của nguyên chủ có vẻ không tốt lắm.
Hạng Tinh lập tức có chút thất vọng mà rũ mắt xuống.
Nghĩ vậy, cô vẫn cam chịu số phận mà ngồi dậy, nhảy xuống giường nhỏ, đi đến trước cửa kính nhìn qua rất có cảm giác lâu năm, đẩy ra.
Sáng sớm ánh mặt trời ấm áp, hòa cùng hơi thở sinh hoạt của chợ bán thức ăn dưới lầu ập vào trước mặt.
Bên ngoài, những tòa nhà lầu cũ thấp dựa gần nhau, tọa lạc trên toàn bộ phố mốt cách bất quy tắc.
Cô gái nhìn thấy vậy không nhịn được mím cánh môi hồng hào, vẻ mặt nghiêm túc.
Cô đoán không sai, nguyên chủ rất nghèo.
Chỗ này không khác gì một nơi được gọi là thôn trong thành phố ở Hải Thành thế giới trước.
Xem ra con đường hưởng phúc lần này hình như có chút khó khăn à nha.
Nghĩ vậy, Hạng Tinh thở dài nhàn nhạt, chống khuỷu tay nhỏ lên bệ cửa sổ, nhìn bầu trời ngẩn người trong chốc lát.
Cho đến khi phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kêu “Quạc quạc quạc quạc ——”…
“…”
Cô gái lập tức cứng người, quay đầu lại nhìn nơi phát ra tiếng kêu.
Chỉ thấy một con vịt con toàn thân trắng tuyết mang tã giấy nho nhỏ, đang đứng trên bàn trà nhỏ, vẻ mặt phẫn nộ trừng mắt nhìn cô.
Miệng vịt lúc đóng lúc mở: “Vì sao ngay cả ta cũng có ký chủ vậy!?”
“…Áp Áp?”
Hạng Tinh kinh ngạc mà trừng lớn đôi mắt ướt mềm.
Không khỏi tiến tới nâng nó lên.
Vẻ mặt không thể tin được mà đánh giá một lát, sau đó không nhịn được nuốt nước miếng, “Sao mi lại…biến thành nguyên liệu nấu ăn”.
——
~(‘▽^人) ~(‘▽^人) ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ )