Mạnh Hạo im lặng, một lát sau hắn nở nụ cười, chỉ là nụ cười đó lạnh lẽo như băng đá, một luồng sát khí mà Mạnh Hạo cảm giác được đã vượt qua sát khí lúc hắn muốn giết Vương Đằng Phi, hay như lúc hắn muốn giết Đinh Tín. Nhưng dưới sự điều khiển của hắn mà sát khí này nhanh chóng ngưng tụ, dày đặc, khiến đan hải trong cơ thể Mạnh Hạo rít gào. Loại cảm giác mãnh liệt này quả thực chưa bao giờ xảy ra trong suốt hai mươi mốt năm hắn sống trên đời.
– Thượng Quan Tu Mạnh Hạo bỗng xoay người nhìn về phía Đại Thanh Sơn, hắn vung ống tay áo phải lên. Tiểu Hổ lập tức biến sắc mặt, thân thể không thể khống chế mà bay lên, rơi lên bảo phiến của Mạnh Hạo.
– Mạnh sư huynh, đây là ý gì. Tiểu Hổ hô hấp dồn dập, vội vàng hỏi.
– Dẫn ngươi đi Đại Thanh Sơn, nếu như lời ngươi nói thì thôi, còn nếu là giả thì về sau ngươi cũng không cần phải lo kẻ khác rình mò bảo vật của ngươi. Mạnh Hạo nói, bảo phiến nhanh chóng bay đi.
Tiểu Hổ im lặng không nói câu nào, đứng trên bảo phiến của Mạnh Hạo, ánh mắt đầy phức tạp. Nhưng vẻ phức tạp đó nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự kiên định.
Không lâu sau,Đại Thanh Sơn xuất hiện trong tầm mắt, Mạnh Hạo không có lập tức phóng xuống, mà bảo phiến lóe lên ánh sáng, hạ xuống mặt đất. Lúc này toàn bộ trời đất phía trước đều bị một quầng sáng màu đỏ nhạt bao phủ, có thể nhìn thấy ngoài quầng sáng này dường như cách mỗi ngàn dặm đều có một tu sĩ mặc áo đen khoanh chân ngồi.
Những tu sĩ này có hơn mười người, dường như là trận kỳ của trận pháp, bao vây lấy Đại Thanh Sơn và ba huyện vào trong.
Từ đằng xa có thể thấy được trên Đại Thanh Sơn dường như có một kẻ đang khoanh chân ngồi.
Lại càng có thể thấy rõ ba huyện dưới chân núi hoàn toàn yên tĩnh, những tia huyết khí tràn ra từ nơi đó.
Sát khí trong mắt Mạnh Hạo càng đậm, hắn hít sâu một hơi, cởi trói buộc trên người Tiểu Hổ ra.
– Khi ta gọi tên ngươi, ngươi phải ra tay. Mạnh Hạo chậm rãi nói, bản thân thì bước đi. Trong gió, bóng lưng hắn trông thật hiu quạnh, nhưng lại vô cùng lạnh lùng, như có băng hàn khí tràn ra.
– Vương Hữu Tài chưa chết. Tiểu Hổ bỗng nói. Mạnh Hạo lại chẳng thèm để ý, mà cất bước nhanh hơn.
Tiểu Hổ nhìn Mạnh Hạo biến mất, im lặng khoanh chân ngồi xuống, thầm than một tiếng. Gã chẳng những điều tra qua Thượng Quan Tu, mà còn điều tra về Mạnh Hạo, biết ở huyện Vân Kiệt này Mạnh Hạo vốn không có người thân, biết Thượng Quan Tu vì Mạnh Hạo mới bố trí huyết trận ở nơi đây.
– Mạnh sư huynh, ta muốn cứu cha mẹ ra, nếu lần này ngươi có thể sống sót, ngày sau Tiểu Hổ ta nợ ngươi một ơn huệ. Tiểu Hổ lặng lẽ ngẩng đầu, ánh mắt đầy phức tạp.
Mạnh Hạo nhanh chóng lao thẳng tới quầng sáng huyết sắc, phía Tiểu Hổ tâm cơ cũng tốt, thần thái cũng tốt, đều có vẻ không nhìn ra sơ hở, nhưng dù sao Tiểu Hổ còn quá nhỏ tuổi, mà Mạnh Hạo từ bé đã thông minh, tuy không có tài khoa cử nhưng tâm trí trải qua những gì ở Kháo Sơn Tông, trải qua rất nhiều chuyện, há có thể không nhận ra mục đích của đối phương là gì.
Nhưng hắn không thể không đi, nơi đó là huyện Vân Kiệt, dù không còn người thân nữa nhưng nơi đó là nhà của hắn, là trí nhớ thuở thơ ấu của hắn, là nơi đẹp đẽ trong cuộc đời của hắn.
Mà giờ phút này, Thượng Quan Tu lại táng tận lương tâm như thế, tất cả như động tới nghịch lân của Mạnh Hạo. Hắn thật sự rất muốn giết chết Thượng Quan Tu, muốn tới cực điểm.
Cho dù chuyến này có nguy hiểm sinh tử, cho dù biết rõ đó là cái bẫy của Thượng Quan Tu, nhưng Mạnh Hạo hiểu rằng nam nhi trên đời có một số chuyện, dù biết rõ là hung hiểm nhưng vẫn phải làm cho bằng được.
Nếu sợ hãi, nếu đắn đo, thì không xứng làm nam nhi kiếp này.
Sát ý của hắn chưa bao giờ mãnh liệt như hôm nay, sát tâm của hắn cũng chưa bao giờ kinh thiên như lúc này. Không phải là giết một người là có thể tiêu tan, đó là phải giết hết những kẻ bày ra trận pháp đẫm máu này mới có thể trút hết được.
– Mạnh Hạo ta tu hành đến nay, tự tay giết chưa tới mười người, không phải là không thể giết, mà là ta không muốn giết.