Đây cũng là tư tưởng sinh tồn của Tiêu phu nhân.
Nhưng bà ta ngàn tính vạn tính, cũng chưa tính được là có xem thấu được Lư Oanh hay không, trong lòng chỉ biết muốn gϊếŧ chết nàng ta.
Càng không nghĩ đến, một thôn cô quê mùa như thế, lại có một vật liên quan đến vị quý nhân kia.
Gương mặt Tiêu phu nhân biến hóa thần kỳ lúc xanh biến thành đen, vừa đen lại thành trắng, Lư Oanh quay đầu nhìn ‘thưởng thức’ sau đó nói với Tiêu Yến đang kinh ngạc: “A Yến à không phải còn phải đi thỉnh an tổ mẫu của ngươi sao? Nên đi thôi.”
Lời vừa dứt, nàng đã bước nhanh chân rời đi.
Tiêu Yến ngơ ngác chả hiểu sao nhưng cũng ráng chạy theo sát Lư Oanh.
Thấy bóng lưng hai người, Tiêu phu nhân nghĩ ngợi: Không được, không để cho bọn nó tới cáo trạng với lão phu nhân được!
Lập tức chuyển đổi âm từ cười lả nói: “Hửm, A Yến đi nhanh vậy sao? Mau mau mời A Yến cùng với Lư cô nương quay vào nào.”
Thực tế là ‘ra lệnh’ của bà ta vừa mới ban ra, thì Lư Oanh đã dắt tay Tiêu Yến chạy trước rồi.
Ở chỗ thế này, tẩu vi thượng sách là cách rất khác người, thoáng cái trái phải hai bên người hầu đồng loạt nhìn hai cô nương đang chạy, không biết từ lúc nào, hai người bị tất cả mọi người chú ý đến!
Tiêu phu nhân sắc mặt xanh lè đi.
Hai tỳ nữ được lệnh mời hai người kia lại ngẩn ngơ nhìn Tiêu phu nhân không biết phải làm sao.
Tiêu phu nhân nghiến răng, trong bụng mắng chửi: Không thể được, không thể bắt bọn nó kéo về, làm như thế kinh động quá nhiều người.
Mặt bà ta trầm xuống, gấp gáp ra lệnh: “Chúng ta qua chỗ lão phu nhân.”
Lư Oanh dắt Tiêu Yến chạy được một đoạn xa, đi tới đình nghỉ mát bên kia mới dừng lại. Nàng quay đầu nhìn Tiêu Yến đang bình ổn tinh thần, từ trong vạt áo lấy ra miếng ngọc bội kín đáo đưa cho nàng ấy, thật lòng nói: “A Yến, ngươi đem vật này trực tiếp đưa cho bà nội của ngươi cùng với phụ thân ngươi và các đương gia có quyền lực trong tộc xem. Còn nữa, mới vừa rồi tỳ nữ trong vườn hoa nhỏ kia, có mấy người là người của ngươi? Kêu bọn họ thuật lại lời nói của ta một lần nữa.”
Hai mắt Tiêu Yến sáng ngời, run run khẽ nói: “A Oanh, ngươi muốn…”
Lư Oanh gật đầu, lạnh lùng nói: “Không sai, ngọc bội này là do người kia đưa cho ta, lúc ấy gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, chính là mẹ kế của ngươi đã ra tay! Ta nghĩ, hẳn là mọi người xem và biết chủ nhân của miếng ngọc bội này, kèm theo chuyện hôm đó có mấy trăm người làm chứng, đặc biệt miếng ngọc bội này là của ta, ta cần một câu trả lời thỏa đáng!”
Lư Oanh lạnh lùng nghĩ: Định gϊếŧ bản cô nương sao! Ngươi muốn gϊếŧ ta, thì người chết trước là ngươi rồi!
Mới ngày hôm qua nhận miếng ngọc bội này Lư Oanh đã nghĩ, không thể đem miếng ngọc bội này vứt đi nhưng cũng tuyệt đối không sử dụng.
Có điều ngay cả nàng không nghĩ tới sẽ gặp được con người như Tiêu phu nhân. Loại người có thói quen hoành hành tác quái, ra tay ác độc đã quen! Cặp mắt rắn rết kia giống như con mắt gϊếŧ người, chìm đắm vào trong đó làm nàng cũng sợ run trong lòng.
Lư Oanh khắc sâu trong lòng, có một loại người, dù ngươi có bề ngoài hoàn mỹ đi chăng nữa cũng là giả dối, biện pháp duy nhất cũng hữu hiệu nhất, chính là cầm gậy đánh người đó từ trên cao rớt xuống!
Đối với Lư Oanh mà nói, ép nàng phải dùng đến miếng ngọc bội này, quả thật là đến đường cùng!
Tiêu Yến sớm hiểu được, nàng ấy gật đầu lia lịa, hưng phấn đến hai gò má đỏ bừng lên, nhìn Lư Oanh rồi đột nhiên hỏi: “A Oanh à, ngươi nói ta phải tìm người nào trước?”
“Ngươi có mấy vị thúc thúc, người nào có lời nói trọng lượng nhất trong gia tộc? Hoặc là trưởng lão gia tộc? Lập tức tìm những người đó đến viện của ngươi, đem hết mọi chuyện giãi bày cho mọi người biết, lúc đó sẽ có người ra mặt xử lý.”
Nói đến đây Lư Oanh tiếp thêm một câu, “Đúng rồi, nhớ phải nói cho bọn họ biết, ta cùng vị quý nhân đó đang chơi trò chơi, cho nên đưa họ miếng ngọc bội này cho họ xem qua, rồi trả lại cho ta, thuận tiện để họ phân phó công việc bên ngoài.”
Tiêu Yến gật đầu, thật tình nói: “Ừm, ta đã hiểu.”
Lư Oanh phất tay cười nói: “Vậy ngươi đi xử lý đi. Còn ta về trước, ta chờ tin tốt của ngươi”
“Được.”
Lúc Lư Oanh rời khỏi Tiêu phủ, Tiêu phu nhân vội vàng chạy tới chỗ ở của lão phu nhân.
Vừa kịp lúc lão phu nhân đang nghỉ trưa. Tiêu phu nhân thấy mình đến trước, tâm bình ổn lại. Đứng ở một bên suy nghĩ làm sao để ứng đáp chuyện này, đồng thời chờ lão phu nhân tỉnh dậy.
Thật hồi lâu lão phu nhân thức dậy, Tiêu phu nhân vọt vào ngay, bà ta trước sau vẫn hầu hạ, giả ngây giả ngốc chơi đùa để lão phu nhân cao hứng, vẫn chưa mở miệng nói chuyện đó.
… Chuyện này thật đáng sợ, bà ta còn đang nghĩ phải mở miệng ra như thế nào. Nhưng cho dù đợi đủ kiểu… chung quy vẫn không thấy nha đầu Tiêu Yến kia đến.
Lúc này Tiêu phu nhân biết chuyện đã không ổn, lập tức thu binh rút khỏi địa bàn.
Nhưng tới giờ khắc quan trọng đó, bà ta bị lão phu nhân giữ lại lôi chuyện cũ ra nói, lão phu nhân đang cao hứng vui vẻ, sao có thể tha cho bà ta đánh bài chuồn trước.
Thật khó khăn lắm mới bình ổn lại tính tình của lão thái bà này thì cũng đã nửa canh giờ rồi, Tiêu phu nhân lấy cớ xin về trước, vừa mới bước ra thấy đương gia Tam phòng cùng với đương gia Tứ phòng cùng nhau đi tới.
“Tam đệ, Tứ đệ?” Tiêu phu nhân ở xa xa nghênh đón, trên mặt nụ cười lan tỏa.
Hai vị đương gia không quan tâm, sải bước qua bà ta, Tiêu phu nhân đang sợ sệt tim dập thình thịch thì nghe Tam đệ ra lệnh: “Người đâu! Bắt lấy Đại phu nhân!”
“Cái gì?” Tiêu phu nhân kinh ngạc, vọt về phía hai người họ. Lúc này, lão Tam quát lên: “Bộ các ngươi điếc hết rồi hả? Bắt bà ta lại cho ta, bịt luôn miệng lại!”
Vừa hay ở trong phòng Tiêu lão phu nhân nghe được cả kinh cất tiếng: “Tam nhi, xảy ra chuyện gì? Con muốn đưa đại tẩu của con đi đâu?” vừa nói bà vừa run run đi ra.
Lão Tứ vội vàng từ xa chạy đến đỡ bà, ông vẫy tay cho người hầu hai bên lui xuống, đá cho lão Tam một cái ánh nhìn hàm ý ‘xử lý’ Tiêu phu nhân, còn bản thân thì đỡ lão phu nhân vào phòng.
ღ Chương 114: Xử lý ღ