Trì Tuyết khá hốc hác, vành mắt đỏ ửng vì khóc quá nhiều, Hải Đăng chào hỏi thế rồi thôi. Không nói nhiều lời, vừa vào đã đi thẳng vào phòng lấy mẫu máu. Đúng như lời Kỷ Nhiên nói, Hải Đăng mang nhóm 0 Rh- thật. Sau khi có mẫu rồi, Trì Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm. Quế Chi mất máu quá nhiều nên trong tình trạng nguy hiểm, Hải Đăng truyền hơn năm trăm máu mới dần ổn định lại. Trì Tuyết nghe thấy tin này mới thở phào nhẹ nhõm, áp lực cả ngày nay dần rơi xuống. Kỷ Nhiên nhân lúc này đi lên, anh nhìn thấy tay cô hơi trầy xước, mới nói với cô.
“Em cũng cần sơ cứu”.
Cô bấy giờ mới nhớ đến vết thương của mình, đã định từ chối, nhưng Kỷ Nhiên kiên quyết dắt cô vào trong sơ cứu cho bằng được. Vậy là Trì Tuyết đành thôi, đi cùng anh vào trong để sơ cứu chỗ trầy xước.
Trì Tuyết chỉ bị trầy sơ, sơ cứu xong dán băng cá nhân là xong rồi. Kỷ Nhiên thấy cô nhướn mày vì xót khi để thuốc đỏ, mới thổi nhẹ cho cô. Cô nhận ra vết thương hơi mát lạnh, đầy lòng chua xót chẳng hiểu vì sao. Kỷ Nhiên giúp cô dán băng cá nhân, rồi nhìn cô.
“Xong rồi đấy”.
Trì Tuyết rút tay về, nơi anh chạm vào vẫn còn lưu lại hơi ấm, như có lửa trong tim. Cô cúi đầu không nhìn anh, Kỷ Nhiên mới chỉ vào một giường bệnh gần đó.
“Em đến đấy nằm nghỉ một chút đi, có lẽ Quế Chi sắp ra rồi.”
Kỷ Nhiên cài lại khuyên tay, đứng trước cửa nhìn ra ngoài. Trì Tuyết nhìn đến ngẩn ngơ, mới nhớ ra quan hệ của hai người đã thay đổi rồi. Trước đây không để ý nhiều, hay cố tình không để ý, mà Kỷ Nhiên biểu hiện rõ ràng như thế. Một người đến những nơi sang trọng, ngày bước lên camry, tối lại ở trong bàn tiệc năm sao. Cuộc sống của anh là vậy, nên cả người mới hiện vẻ thong dong, làm chuyện gì cũng từ tốn trước sau.
Kỷ Nhiên càng xuất hiện, tầm mắt của cô càng đặt lên anh nhiều hơn, sự chú ý của cô càng thêm nồng nhiệt, cho dù biết hai người không thể quay lại như trước nữa, vẫn không đành lòng mà nhớ thương.
“Cảm ơn anh”.
Kỷ Nhiên hơi ngừng một chút.
“Không… cần”.
Trì Tuyết ngỡ không khí cô đặc lại kéo chùn trái tim cô, khi Kỷ Nhiên nói câu không cần. Trì Tuyết quên mất, anh từng bảo đừng nói cảm ơn.
Trì Tuyết gật đầu, tự mình đến giường nằm nghỉ. Vừa hạ lưng xuống, mới biết cả người chẳng còn chút sức lực nào, nỗi lo lắng cho Quế Chi, sự sợ hãi khi chiếc xe lao đến. Trì Tuyết xoa xoa mắt rất bỏng, che lại nắng chiều bên ngoài hắt vào cửa sổ. Cố gắng nhắm mắt lại, không nhìn người đằng sau nữa.
Cô sợ, chỉ cần cho cô một phút thôi, cô sẽ yếu lòng.
Yếu lòng, sẽ cần sự chở che của anh.
Mà trong giây phút này, Trì Tuyết biết mình không thể dựa dẫm vào ai cả, chỉ có bản thân thôi.
Kỷ Nhiên thấy cô quay lưng nhắm mắt rồi, mới ra khỏi phòng tìm Hải Đăng.
***
Hải Đăng mới hiến máu, lúc này vẫn còn đang nằm trên giường hồi sức. Năm trăm cc máu không quá nhiều, nhưng vẫn không thể đi lại ngay được, nên anh ta nằm ì luôn không xuống giường. Hải Đăng thấy anh đi vào, vẫy vẫy tay với anh.
“Đến đây.”
Kỷ Nhiên đi sang, ngồi xuống ghế cạnh Hải Đăng.
“Anh ổn không?”
Hải Đăng cười toe toét.
“Chút này nhằm nhò gì, lúc trước mất máu đến choáng váng còn chưa chết được”.
Kỷ Nhiên quá quen với vẻ dửng dưng này của Hải Đăng, biết anh không có vấn đề gì mới hỏi anh.
“Anh có biết gì về Thanh Lam không?”
Hải Đăng hơi nhướn mày.
“Thanh Lam nào?”
“Tổng biên tập tờ Star”.
Hải Đăng có chút ấn tượng, sau đó lại vỗ đùi đáp.
“À, cô cup C đó à?”
“…” Kỷ Nhiên thật sự không có ấn tượng nào với Thanh Lam, còn Hải Đăng lại chỉ ấn tượng với dáng người của người ta. Hải Đăng sờ cằm suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu.
“Cậu biết ông Đỗ Huỳnh Lộc không? Thanh Lam là cháu gái của ông ấy, nhà cô ấy cũng có cổ phần ở công ty đó.”
Kỷ Nhiên không biết Thanh Lam, nhưng biết giám đốc Đỗ, không hỏi gì nữa. Hải Đăng thấy Kỷ Nhiên im lặng lại thở dài.
“Cậu mấy ngày nay không ngủ rồi, còn sống không đấy?”
Kỷ Nhiên chỉ gật đầu, Hải Đăng thở dài, Kỷ Nhiên người ở đây mà tâm trí lại bay về phòng đối diện. Nhìn họ thế này, Hải Đăng càng tôn sùng chủ nghĩa độc thân của mình, yêu đương quá mệt mỏi, tim anh đã già rồi.
Buổi sáng hôm nay với Minh mà nói, là một ngày lên bổng xuống trầm nhất trong cuộc đời anh. Minh ngồi nhìn kết quả một hồi lâu, siết chặt tờ giấy mỏng manh trong tay đến mức nhàu nát hết cả, rồi mới dần lấy lại được bình tĩnh.
Không có quan hệ huyết thống.
Sáu chữ in đậm trong đầu anh, đánh Minh một đòn không kịp trở tay. Không cùng quan hệ huyết thống, vậy những năm nay dằn vặt là vì đâu? Minh muốn cười, nhưng rồi không cười nổi, bởi vì cháu gái anh còn nằm trong kia, có lẽ cô chẳng bao giờ muốn gặp anh nữa. Nghĩ đến chuyện có lẽ Quế Chi sẽ không qua khỏi, trái tim anh như có người đào sâu xuống, lôi ra dẫm nát rồi không chịu trả lại cho anh.
“Quế Chi…”
Minh nhìn ánh đèn cấp cứu chưa tắt, chưa bao giờ gần với vực thẳm như lúc này. Buồn vui đan xen đến mức nén anh như trái bóng chỉ chực nổ tung, Minh không biết mình nên mang tâm trạng ra sao đối diện với những gì đang xảy ra. Những câu hỏi tràn ngập trong tâm trí anh.
Vì sao Quế Chi không có huyết thống với anh? Vậy bố mẹ ruột của Quế Chi ở đâu? Cô là ai? Còn cháu của anh ở nơi nào? Nhưng tất cả những điều đấy, cũng chẳng bằng câu nói của Trì Tuyết.
“Quế Chi nói, nếu cậu ấy chết rồi, cậu ấy vẫn muốn nói với anh… cậu ấy yêu anh.”
Minh siết chặt tay, vo tròn kết quả xét nghiệm trong tay, vứt vào thùng rác gần đó. Anh sờ soạng bên trong túi áo, tìm thấy một hộp thuốc lá đã lâu không dùng đến. Minh ra ngoài hành lang, tự châm một điếu thuốc, trong khói xám đùng đục rõ là lạc lõng, vậy mà Minh mỉm cười.