Chung Ly Sương hận Phương Hành vứt bỏ mình, cùng nữ nhân khác thành thân sinh con, nhưng nếu Chung Ly Sương còn tồn tại, cũng gây ra vết thương không ngừng chảy máu trong mối quan hệ giữa Phương Hành cùng Thôi Lãnh Hương.
Có một số vết thương, không bao giờ có thể lành lại được, sẽ càng ngày càng trở nên yếu ớt, liên tục chảy máu cho tới chết.
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nhưng lại bất lực.
Da mặt Phương Hành run rẩy, bi thương dùng đôi tay che mặt: “Không sai, các người đều không sai, tất cả đều là ta sai.”
Phương Hành tựa như hạ một quyết tâm nào đó, ôn hòa mà nói vào xe ngựa: “Phu nhân, chúng ta về nhà.”
Hắn giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, quan tâm săn sóc phu nhân, ngồi lên xe ngựa đánh xe, mà Thôi Lãnh Hương cũng không nói một lời, không khí trầm mặc hít thở không thông vờn quanh phu thê hai người.
“Đừng buồn, trên đời luôn có được và mất. Con người không thể nào có được tất cả.” Ngũ Thải đạo nhân an ủi Nam Chi.
Nam Chi nghiêng đầu, cũng không cảm thấy buồn, cô nói: “Gặp được sư phụ chính là điều tốt nhất.”
“Ngươi gặp được ta, cũng là điều tốt.” Ổ Dung Chu nói với Nam Chi.
Nam Chi a một tiếng, nghĩ thầm, mới không phải đi!
Phi Yên tỷ tỷ gặp Ổ Dung Chu, cuộc đời càng thêm bi thảm.
Hệ thống: “Đây gọi là dậu đổ bìm leo, bỏ đá xuống giếng.”
Nam Chi: “Đúng vậy, dậu đổ bìm leo, ta nhớ rồi, dậu đổ bìm leo, dậu đổ bìm leo…”
“Ngươi lẩm nhẩm niệm cái gì vậy?” Ổ Dung Chu hỏi.
Nam Chi: “Không có gì.”
Chân trước vừa tiễn phu thê Phương Hành, chân sau đã có người mới tới, thời điểm Đỗ Đan Liên nhìn thấy Ngũ Thải đạo nhân cùng Nam Chi, khuôn mặt nàng đều là mệt mỏi.
Nàng hít một hơi thật sâu, bước nhanh đi lên trước tới, hành lễ nói: “Ngũ Thải tiền bối.”
Ngũ Thải đạo nhân phẩy phất trần, “Lần này Chung Ly Sương không bế quan chứ?”
Khuôn mặt của Đỗ Đan Liên tràn đầy vẻ mệt mỏi cùng tuyệt vọng, nàng cúi đầu, “Không có.”
Nam Chi nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Đỗ Đan Liên, nàng dường như không còn chút tinh thần nào, Nam Chi quan tâm hỏi: “Dì Liên, dì mệt sao?”
Đỗ Đan Liên miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, “Không sao, chỉ là có quá nhiều việc.”
Quá nhiều chuyện đè lên trên người Đỗ Đan Liên, rất nhiều cảm xúc đè ở trong lòng Đỗ Đan Liên.
Hối hận, sợ hãi, bất lực……
Nhìn Chung Ly Sương giết chết một đám đệ tử Tuyệt Tình Cung, lạnh lùng mà hút đi nội lực của các nàng, trái tim Đỗ Đan Liên như rơi xuống vực sâu băng giá vô tận.
Có thể làm ra chuyện nhẫn tâm với một đứa trẻ, với người khác cũng hoàn toàn có thể.
Chung Ly Sương hiện tại quá mạnh mẽ, nàng cũng không thể trở tay kịp.
Lúc trước không nên đợi, không nên đợi!
Đỗ Đan Liên ngày đêm dày vò, hối hận, vì sao, vì sao không ở lúc Chung Ly Sương yếu nhất, bệnh tật nhất mà giết chết nàng ta, để bây giờ lại rơi vào thế bị động…
Đẩy Tuyệt Tình Cung rơi vào ngõ cụt.
“Dì Liên, ăn đường đi.” Nam Chi nhìn thấy sắc mặt của Đỗ Đan Liên, cảm giác khuôn mặt nàng có thể vắt ra một bình thuốc đắng , đầu lưỡi cô lập tức tê dại, lúc trước ở Ổ Gia Bảo đã phải uống quá nhiều thuốc.
Lòng Đỗ Đan Liên nặng nề không còn sức lực nói chuyện, nàng nhìn về phía Ngũ Thải đạo nhân, hy vọng Ngũ Thải đạo nhân thật sự lợi hại như lời đồn, có thể giết chết cái tai họa Chung Ly Sương kia đi.
“Lão đạo sĩ, dám chạy đến Tuyệt Tình Cung gây rối, hôm nay ngươi liền chết ở Tuyệt Tình Cung đi.” Một giọng nữ sắc bén truyền tới, theo sau là tiếng đạp gió mà đến, ống tay áo mở rộng tung bay, tóc bay trong gió…
Nữ tử mang khí chất ngạo nghễ cùng sắc bén bay đến trước mặt, băng giá như dao, lông mày sắc sảo, môi đỏ sẫm có vài phần đen.
Không biết là son môi có màu đen, hay là môi Chung Ly Sương đã biến thành màu đen.
“Tiểu tiện nhân, ngươi còn dám trở về, trở về thì tốt, ta cũng đang cần ngươi, mau đem trả đồ của bản cung chủ lại đây.” Chung Ly Sương nhìn đứa trẻ xinh xắn đáng yêu, lộ ra biểu tình dữ tợn.