“Ờ, cương thi ta đây vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi, không bình thường đâu.” Vân Yến gật gù tự luyến.
“…” Quả nhiên là vậy, không có con cương thi nào mà nói chuyện lưu loát và tự luyến như con này.
“Ngươi không sợ sư phụ ta sẽ giết ngươi sao? Sư phụ ta đã là Nguyên Anh trung kì rồi.” Lưu Vũ hăm dọa cô.
“Ngươi chắc chắn hắn sẽ giết được ta không mà lại kiêu ngạo như vậy?” Vân Yến híp mắt, tay bóp cằm hắn.
“Hừ, một con cương thi như ngươi chỉ là có chút sức mạnh nên mới kiêu ngạo thôi, ngươi chờ đến môn phái của ta thì mới biết sợ là gì!”
Lưu Vũ hừ lạnh, Bạch Viêm môn là một trong thập đại môn phái, con cương thi này không bị ăn đập thì không biết đau là gì mà.
Vân Yến gật gù, cô cũng muốn thử đấu với môn phái Bạch Viêm này, nghe nói môn phái này rất thú vị.
“Ký chủ, khi đến Bạch Viêm môn hãy nương tay, đừng làm sập môn phái của người ta.” 000 nhắc nhở.
“Ha hả.” Cô chỉ đến lấy cái gương rồi đập bể thôi, sẽ không làm gì nữa đâu.
“Cô thật sự nghe lời tôi nói không vậy?”
“Bổn cương thi không nghe.”
“…” Ngang ngược quá.
Trong phút chốc trời đã sập tối, mấy người bay trước cũng cảm thấy mệt và đói, ngay cả Lưu Vũ cũng không ngoại lệ.
“Cương thi đại nhân, chúng ta đi xuống ở khách điếm đêm nay được không? Chúng tôi không còn sức lực để bay nữa.”
“Ừ.”
Vân Yến hạ kiếm xuống, tay dắt theo Lưu Vũ như dắt chó, bọn người kia ngoan ngoãn theo sau, không ai dám rục rịch.
“Tạ Tuyết! Là cô đúng không? Tạ Tuyết!” Một nữ nhân trong khách điếm đột nhiên đứng dậy gọi tên nguyên chủ.
Mặc kệ những tiếng kêu của cô ta, Vân Yến ngồi vào bàn cùng với Lưu Vũ, bọn kia đi gọi món.
“Hình như cô ta gọi ngươi đó.” Lưu Vũ thì thầm.
“Ta tên là gì ta còn không biết rõ sao?” Vân Yến bĩu môi, cô không thích trả lời cô ta thì sao.
“Tạ Tuyết! Tại sao cô lại ở đây? Không phải là ở cuộc chiến lần trước cô đã chết rồi sao? Có phải là cô dùng cấm thuật gì đó không?” Nữ nhân đó thấy cô lơ mình liền chạy đến đập bàn.
“Cô là ai?” Vân Yến hờ hững hỏi, đôi mắt không chút dao động giống như đang nhìn một vật chết.
“Cô thật sự không biết tôi? Tôi là Linh Du, là bạn gái cũ của đệ đệ của cô.” Linh Du nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ồ… Không quen.” Có quen cũng không nói.
“Cái gì chứ, cả tam giới cũng chỉ có Tạ gia là có mái tóc màu bạch kim thôi, cô giả vờ gì vậy!” Linh Du nhíu mày.
Vân Yến trợn mắt, soi kĩ quá đi:”Tôi tên là Tạ Tịch, em gái sinh đôi của Tạ Tuyết.” Cô nhắm mắt nói bừa.
“Tạ Tuyết có em gái sinh đôi lúc nào mà tôi không biết? Mà chuyện này không quan trọng, Tạ Hiên đang ở đâu.”
Vân Yến thật muốn đấm chết cô ta, Tạ Hiên ở đâu thì làm sao cô biết được, hỏi có chuyện này mà cũng xồn xồn như gặp ma.
“Tôi không biết.”
“Cô thật sự không biết?”
“Ừ.”
“Tại sao cô không biết?”
“Cô không muốn nói cho tôi đúng không?”
“…”
Vân Yến cười nhạt, tay như chớp đấm vào mặt Linh Du một cái, cô ta ngã xuống sau đó cô tiện tay vứt cô ta ra khỏi khách điếm.
Mọi người: “…” Nữ nhân đúng là đáng sợ.