Vẻ mặt Tần Uyển Uyển điềm tĩnh: “Trong lòng ta, không có chuyện nào mà y không làm được.”
Nói xong, Tần Uyển Uyển hành lễ với Lạc Bất Phàm, xoay người rời đi.
Trở lại bên người Giản Hành Chi, y liếc nhìn Tôn giả Diệu Ngôn, không vui vẻ mấy: “Nàng nói gì với hắn vậy?”
“Hắn nói người chắc chắn sẽ thua.” Tần Uyển Uyển cười híp mắt, khích y. Giản Hành Chi nghe vậy lập tức quét mắt lạnh về phía Tôn giả Diệu Ngôn.
“Muốn ta thua, e là hắn chưa có bản lĩnh đó.”
Trong lúc nói chuyện, mọi người lục tục đến báo tên người dự thi. Liễu Nguyệt Hoa kiểm tra tên họ, sau đó dựa theo căn dặn của Lạc Bất Phàm mà mở vòng xoáy cổng ánh sáng giữa không trung ra.
Sau khi kiểm tra tên họ tuyển thủ dự thi, từng người bước vào cổng ánh sáng.
“Ta đi đây.” Giản Hành Chi tạm biệt mọi người nhanh gọn rồi bước vào cổng ánh sáng.
Sau khi mọi người bước vào, cổng ánh sáng lập tức biến mất, thay vào đó là một Thủy kính được ghép từ hình ảnh tất cả tuyển thủ dự thi.
Bên trên Thủy kính chằng chịt tuyển thủ dự thi bước vào Mật cảnh, dường như bọn họ bước vào Mật cảnh khác nhau, nhưng cơ bản đều vào một thị trấn.
“Thân là Minh chủ Liên minh Tiên giới, gánh trọng trách nặng nề, mười mấy vị giám khảo chúng ta trải qua quá trình trao đổi căng thẳng, thống nhất cho rằng phẩm chất quan trọng nhất của một Minh chủ đó là sắp xếp năng lực đoàn thể. Vì vậy, cửa ải đầu tiên chúng ta thi chính là ——”
Thủy kính hiện lên bốn chữ ——
Đối nhân xử thế.
Lúc bốn chữ này hiện ra trước mắt, hô hấp của Tần Uyển Uyển lập tức ngừng lại.
Xong rồi.
Bốn chữ này, nàng sợ rằng Giản Hành Chi xem cũng không hiểu.
“Rồi xong.” Thúy Lục nhìn Thủy kính, suy sụp: “Sao số y xui thế, biết trước thi đối nhân xử thể thì để Uyển Uyển đi rồi!”
“Bây giờ cũng không còn kịp.” Tạ Cô Đường nhíu mày: “Xem tiền bối tùy cơ ứng biến vậy.”
Tất cả hình ảnh cắt ghép trên màn hình dần dần hòa làm một, mọi người nhìn thấy tất cả tuyển thủ đều xuất hiện tại lối vào thị trấn.
Lúc họ xuất hiện, thị trấn vẫn là khung cảnh tĩnh. Giản Hành Chi quan sát bốn phía một lượt, nhìn thấy người nói chuyện cử động xung quanh đều là tuyển thủ dự thi. Tôn giả Diệu Ngôn đứng bên cạnh y, đóng mở quạt quan sát xung quanh. Hai người nhìn nhau rồi quay đầu đi, sau đó nghe thấy giọng Lạc Bất Phàm xuất hiện trên trời với một hàng chữ vàng.
“Trong Mật cảnh có tổng cộng ba đề bài, sau khi hoàn thành thì có thể lấy được số điểm tương tứng. Đề thứ nhất, điểm tuyệt đối ba mươi điểm. Đề thứ hai, điểm tuyệt đối ba mươi điểm. Đề thứ ba, điểm tuyệt đối bốn mươi điểm. Chúc các vị giành được thành tích tốt nhất.”
Dứt lời, người trong trấn nhỏ bắt đầu cử động.
***
Mọi người cùng bước vào thị trấn. Lạc Hành Chu dẫn Liễu Phi Sương bước tới cạnh Giản Hành Chi, nhỏ giọng nói: “Giản đạo quân, Tần cô nương bảo ngài tới à?”
Ừ.”
Giản Hành Chi ôm kiếm, nhíu mày, hơi hối hận. Lạc Hành Chu và Liễu Phi Sương nhìn nhau, sau đó an ủi Giản Hành Chi: “Giản đạo quân, ngài không cần lo lắng, ta và Phi Sương sẽ giúp ngài.”
“Không cần.” Giản Hành Chi nhìn lên trời, dời mắt, lạnh nhạt nói: “Cạnh tranh công bằng, chúng ta đều là người chính đạo, tuyệt đối không gian lận.”
Nghe nói thế, Lạc Hành Chu và Liễu Phi Sương theo bản năng nhìn sang phương hướng Giản Hành Chi vừa nhìn, lập tức nhận ra nơi này có người đang quan sát, Lạc Hành Chu tức khắc đổi lại vẻ mặt chính nghĩa: “Ta biết Giản đạo quân không đồng ý với yêu cầu này, chỉ đùa chút thôi. Dù ngài đồng ý, ta cũng tuyệt đối không giúp.”
“Đúng vậy.” Liễu Phi Sương gật đầu: “Chúng ta không thể bất công với người khác.”
Nhóm người nói vài lời kịch rồi bước tới đoạn cuối con đường. Nơi này là một ngã tư, tại trung tâm giao lộ có một người đang bán hoa, trong mắt nữ tu thì đó là một người đàn ông, còn trong mắt nam tu thì đó là một người phụ nữ, mà trong mắt khán giả ngoài Thủy kinh thì đó là một bộ xương khô.
“Đề thứ nhất…” Giọng Lạc Bất Phàm vang lên trên trời: “Người bán hoa đứng ở giao lộ phía trước là tình nhân của các người, lúc nãy nhìn thấy các người đứng lại ở lối vào thanh lâu. Người này sẽ đối thoại với các vị một đoạn, hãy phân biệt hàm ý thật sự trong lời nói của người này, khiến người này vui vẻ.”
Dứt lời, Giản Hành Chi nhìn thấy tất cả tuyển thủ dự thi xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại thiếu nữ bán hoa đứng đấy.
Giản Hành Chi ôm kiếm nhìn thiếu nữ bán hoa, suy nghĩ rồi bước tới.
Từ góc nhìn của Tần Uyển Uyển, Thủy kính tách tất cả tuyển thủ dự thi ra, trước mặt mỗi người đều là bộ xương khô cầm giỏ hoa, mọi người đều đi tới đó.
Động tác của người bán hoa thống nhất, nhìn thấy tuyển thủ dự thi thì hừ một tiếng, xoay đầu đi: “Ngươi còn về làm gì? Thanh lâu nhiều mỹ nhân như vậy, không tốt sao?”
Nghe nói thể, tuyển thủ dự thi bắt đầu trổ hết tài năng, vừa dỗ vừa khuyên.
Lạc Hành Chu vây quanh cô gái bán hoa xin lỗi.
Liễu Phi Sương biến ra pháp thuật cho thiếu niên bán hoa.
Tôn giả Diệu Ngôn rút một đóa hoa trong giỏ cài lên đầu thiếu nữ, dịu dàng nói: “Mỹ nhân đẹp nhất trên đời không phải đang ở trước mặt ta sao?”
…
Mỗi tuyển thủ dự thi đều đã hành động, chỉ có Giản Hành Chi ôm kiếm đứng yên.
Tần Uyển Uyển căng thẳng siết chặt nắm tay: “Tiêu rồi, tiêu rồi, y mà mở miệng là âm điểm.”
Mà lúc này Giản Hành Chi rất đắn đo.
Mặc dù đây là ảo ảnh nhưng cũng là nữ giới, quan trọng nhất là Tần Uyển Uyển còn đang đứng bên ngoài xem.
Ba mươi điểm có quan trọng không?
Quan trọng, nhưng Tần Uyển Uyển đang nhìn ở bên ngoài.
“Ngại quá.” Giản Hành Chi suy nghĩ, rốt cuộc đưa ra quyết định: “Vị hôn thê của ta chỉ có thể là một người. Đề này, ta bỏ cuộc!”
Nghe nói thế, thiếu nữ bán hoa cứng đờ tại chỗ. Giản Hành Chi quay đầu bỏ đi, cùng lúc y đi ra khỏi tiểu không gian, cô gái bán hoa phía sau y tan thành tro bụi.
Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi ôm kiếm rời đi trong Thủy kính, cảm thấy tim đập nhanh.
Nam Phong xoay đầu qua nhìn Tần Uyển Uyển, cảm khái: “Chủ nhân, Giản đạo quân thật thông minh.”
“Hả?”
Tần Uyển Uyển hơi thất thần, Thúy Lục cũng gật đầu theo: “Y mất ba mươi điểm, nhưng thắng được muội.”
“Đối nhân xử thế…” Tạ Cô Đường lĩnh ngộ gật đầu: “Thật đúng là khôn khéo.”
“Mọi người đừng đứng đây xem diễn nữa!” Tần Uyển Uyển nghe bọn họ chọc mình, hơi chán nản: “Mau nghĩ cách làm sao đi, y sai một câu nữa là loại thẳng luôn đấy!”
“Có thể làm gì được?”
Thúy Lục bất lực, quay đầu nhìn Thủy kính: “Phó thác cho trời đi.”
Trong Thủy kính, Giản Hành Chi tiếp tục rời khỏi không gian cô gái bán hoa, nhìn thấy mọi người lục tục đi ra.
Đề này không khó, coi như tặng điểm, gương mặt mỗi người đều vui cười hớn hở.
“Giản đạo quân.” Lạc Hành Chu dẫn Liễu Phi Sương vui vẻ đi tới: “Ngài sao rồi?”
“Bỏ cuộc.”
Giản Hành Chi bình tĩnh đáp. Lời này nói ra, mọi người đều nhìn sang.
“Bỏ cuộc?” Lạc Hành Chu hoang mang: “Sao ngài lại bỏ cuộc?”
“Ta không thể dỗ dành người khác trước mặt Uyển Uyển.”
Giản Hành Chi đáp hết sức chí lý, Lạc Hành Chu bật cười: “Haiz, có phải chuyện to tát đâu, đó đều là ảo ảnh, dỗ dành cũng không…”
“Chàng dỗ dành thế nào?”
Liễu Phi Sương quay phắt đầu lại. Nhận ra điều gì, sắc mặt Lạc Hành Chu cứng đờ tại chỗ.
Tu sĩ có đạo lữ tại đó đồng loạt rùng mình, ánh mắt nhìn về phía Giản Hành Chi mang theo sự sùng bái.
Chỉ có Tôn giả Diệu Ngôn độc thân không hề áp lực, ung dung nói: “Ba mươi điểm mất rồi. Giản đạo quân, sai một đề nữa, tiểu đội các người sẽ không còn cơ hội.”
“Vậy thì sao?”
Giản Hành Chi liếc mắt nhìn hắn, cứng miệng nói: “Sáu mươi điểm là đạt, nhiều thêm cũng lãng phí. Chỉ có ba mươi điểm, bổn tọa nhường ngươi thì đã sao?”
Nói xong, Giản Hành Chi dời mắt, vung tay lên, thúc giục Lạc Bất Phàm: “Đề tiếp theo!”
Mọi người nghe thấy “Đề tiếp theo” , tâm trạng vội vàng dời khỏi người Giản Hành Chi, nghe giọng Lạc Bất Phàm truyền từ trên trời xuống: “Đề thứ hai, độ khó tăng lên, cần lấy được thiện cảm của nhân vật mấu chốt. Mời mọi người đến tiệm tơ lụa Vương gia ở phố Tây, trên đường đi sẽ gặp một nhân vật mấu chốt, mọi người cần phải tìm được người này, lấy được thiện cảm của người đó, cũng lấy được đề bài tiếp theo. Thiện cảm của nhân vật mấu chốt cao bao nhiêu, điểm số của mọi người cao bấy nhiêu. Điểm tuyệt đối của đề bài là ba mươi điểm, các vị lên đi!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều xông về phía phố Tây đằng trước. Giản Hành Chi chậm chạp đi đằng sau bọn họ, nhìn thấy mọi người chạy tới phố Tây, sử dụng thần thức tìm kiếm người cần giúp đỡ trên con phố tấp nập.
Phố Tây ồn ào đông đúc, người qua kẻ lại, Giản Hành Chi cứ đi mãi, chợt nhìn thấy một ông lão quét rác. Ông ta mặc y phục chắp vá, tóc hoa râm, cầm một cây chổi khó nhọc quét rác, trông có vẻ là người thảm nhất trên con đường này!
Giản Hành Chi liếc nhìn qua rồi dời mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Tần Uyển Uyển nhìn thấy cảnh tượng này, người sắp phát nổ đến nơi, chỉ tức không thể xông vào nhắc nhở Giản Hành Chi: “Là ông ta! Chắc chắn là ông ta! Ông ta thảm như vậy, vừa nhìn là biết cần giúp đỡ, chắc chắn là ông ta!”
Tần Uyển Uyển nghĩ như thế, tu sĩ thông minh cũng đã nghĩ như thế. Tôn giả Diệu Ngôn bước đến trước, kính cẩn lển tiếng: “Lão bá, ta thấy thân thể ông không khỏe, chi bằng để ta quét giúp ông.”
Ông lão nghe nói thế thì ngẩng đầu lên, cầm cây chổi, cảm kích nói: “Đa tạ, hôm nay ta đau thắt lưng, có thể phiền cậu giúp ta quét con đường này không?”
Nghe ông lão đề xuất yêu cầu, tất cả mọi người đều xoay đầu qua. Tôn giả Diệu Ngôn gật đầu, chìa hai tay ra, kính cẩn đợi ông lão đưa cây chổi cho mình, mỉm cười nói: “Đương nhiền là được.”
Tới rồi!
Tình tiết phỏng vấn kinh điển giúp Chủ tịch quét rác tới rồi!
Chỉ cần từng đọc qua tiểu thuyết, không ai không biết câu chuyện này!
Ông lão nhìn thấy Tôn giả Diệu Ngôn cung kính như thế thì vui mừng: “Thanh niên lịch sự hiểu chuyện như cậu thật hiếm thấy, vậy lão hủ…”
Lời còn chưa dứt, Lạc Hành Chu đã tóm lấy cây chổi: “Gia gia, thanh niên hiểu chuyện lịch sự vẫn còn nhiều lắm, ví dụ như ta đây. Ông đưa chổi cho ta, ta quét cho!”
“Không!”
Một tu sĩ trong đám người lao ra, nắm lấy đầu kia cây chổi, ánh mắt nhìn ông lão sáng quắc: “Gia gia, để ta!”
“Biết thứ tự trước sau không hả?” Ánh mắt Tôn giả Diệu Ngôn hơi lạnh lẽo, vươn tay bắt lấy cây chổi: “Các người tránh ra hết cho ta.”
Ba người giằng co tại chỗ, mặc dù thân phận Tôn giả Diệu Ngôn cao quý, nhưng mọi người đều là tinh anh được các môn phái đề cử tranh giành vị trí Minh chủ, tu vi bên trong bí cảnh lại bị giới hạn, không thể dùng linh lực, võ nghệ mọi người đều tương đương, bây giờ chẳng ai muốn nhường ai.
Ông lão bị kẹp ở giữa, hoảng sợ nhìn tu sĩ giằng co, lắp bắp lên tiếng: “Hay là… hay là để ta tự quét đi thôi…”
“Không.” Tôn giả Diệu Ngôn giơ tay lên ngừng lời ông lão: “Ông tránh ra, chuyện này để ta giải quyết.”
Nghe thế, ông lão nuốt nước bọt, lui sang một bên.
Tôn giả Diệu Ngôn nhìn Lạc Hành Chu và tu sĩ bên cạnh: “Các người có chắc không buông tay hay không?”
Mặc dù Lạc Hành Chu hơi chột dạ nhưng vẫn cắn răng nói: “Gia gia cũng chẳng nói đưa cây chổi cho ngài!”
“Được lắm, đừng trách ta ăn hiếp tiểu bối!”
Dứt lời, Tôn giả Diệu Ngôn đánh mạnh một chưởng về phía Lạc Hành Chu, đá một cước sang tu sĩ bên cạnh.
Lạc Hành Chu phản ứng cực nhanh. Ngay lúc Tôn giả Diệu Ngôn ra tay, y đã vung một chưởng về phía đối phương. Ba người bị ép đồng thời buông tay, Lạc Hành Chu đá tung cây chổi lên cao!
Cây chổi vô chủ, tất cả tu sĩ xung quanh đều nhào tới, trong tích tắc cả khu phố Tây đánh nhau thành một đoàn.
Mà lúc này, Giản Hành Chi gãi đầu, bước đi không mục đích trên phố.
Nhân vật mấu chốt, rốt cuộc cái gì là nhân vật mấu chốt?
Không lẽ là quét rác ngớ ngẩn như thế thật à?
Y suy nghĩ không ra, nhìn thấy gần đó bán hồ lô ngào đường, không nhịn được mua một xâu hồ lô, lại tiện tay mua một trái dừa đã đục lỗ, vừa ăn vừa dạo phố. Dạo đến cuối phố, y lại suy nghĩ quay ngược trở về.
Uống hết trái dừa, ăn hết viên hồ lô cuối cùng, Giản Hành Chi chợt nghe thấy tiếng huyên náo đằng trước. Y ngẩng đầu nhìn cây chổi rơi từ trên trời xuống, mười mấy tu sĩ bổ nhào về phía y.
Giản Hành Chi giơ chân đá, cây chổi lập tức bay về hướng ngược lại, tu sĩ lập tức đuổi theo cây chổi.
Giản Hành Chi hoang mang, sau đó nhìn thấy đám tu sĩ kia uy hiếp ông lão quét rác vừa nãy, kéo ông ta sang một bên: “Ông lão, chúng ta dẫn ông đi lánh nạn! Ông đừng sợ!”
“Buông ta ra! Buông ta ra!
Ông lão sợ hãi cầu cứu, bắt đầu ra sức vùng vẫy. Đám tu sĩ đè ông lão lại giống như một toán giặc cướp, trói ông ta đi về hướng ngõ nhỏ, còn an ủi nói: “Ông đừng sợ, chúng ta không phải người xấu. Chúng ta là người tới bảo vệ ông!
“Không! Cứu ta! Cứu mạng!”
Ông lão hét lên, Giản Hành Chi nhanh chóng phản ứng lại, gọi đám tu sĩ kia: “Các người làm gì đấy?!”
“Cứu ta!”
Ông lão nhìn thấy Giản Hành Chi – người duy nhất trông bình thường nhất hiện nay, lập tức xúc động kêu lên: “Thiếu hiệp, cứu ta!”
Một cú lật không chỉ làm tu sĩ trong Mật cảnh cả kinh, mà khán giả xem Thủy kính cũng chấn kinh.
Tu sĩ trong mật cảnh phản ứng nhanh, vội giải thích với ông lão: “Không phải, ông lão, chúng ta thật sự tới giúp ông mà.”
Ông lão hoàn toàn không tin, ông ta vốn không thể hiểu nổi tại có nhiều người đột nhiên lao ra cướp cây chổi của mình, còn đòi giúp ông ta, cho ông ta tiền, bắt cóc ông ta.
Cạm bẫy! Chắc chắn đều là cạm bẫy!
“Thiếu hiệp!”
Lúc này ông ta chỉ tin vào Giản Hành Chi, dốc ruột dốc gan gào lên: “Ngài nhất định phải cứu ta!”
“Các người buông ông ta ra.” Giản Hành Chi chỉ hồ lô ngào đường vào đám đông: “Đừng ép ta ra tay.”
“Ông lão.” Tôn giả Diệu Ngôn thấy tình hình không ổn, lập tức từ bỏ đuổi theo cây chổi, xoay đầu hô lớn: “Ta tới cứu ông!”
Dứt lời, hắn đá văng tu sĩ kéo ông lão, chụp lấy ông ta.
Ông lão nhìn chằm chằm Giản Hành Chi, vươn tay gào to: “Thiếu hiệp!”
Giản Hành Chi thấy Tôn giả Diệu Ngôn ra tay, chẳng nói chẳng rằng trực tiếp xông vào cuộc chiến, lôi kéo ông lão, nháy mắt đánh mười mấy chiêu với Tôn giả Diệu Ngôn.
Ông lão thừa dịp Tôn giả Diệu Ngôn không chú ý, cắn lấy tay hắn ta. Tôn giả Diệu Ngôn bị đau liền buông tay, Giản Hành Chi chụp lấy ông lão kéo ra sau lưng. Những tu sĩ khác thấy vậy, lập tức bủa vây, Giản Hành Chi cõng ông lão nhảy lên bờ tường, chạy băng băng trên mái nhà.
“Sao họ lại đuổi giết ông?!”
Giản Hành Chi không hiểu, ông lão cũng không hiểu, chỉ khóc lóc thảm thiết trên lưng Giản Hành Chi: “Ta không biết, bọn họ đột nhiên chạy ra, nói muốn lấy cây chổi của ta, muốn giúp ta quét rác. Ta nói không cần, bọn họ lại không chịu… còn muốn tắm cho ta, mua y phục, đấm lưng cho ta… Ta sợ lắm! Thiếu hiệp, ngài tuyệt đối đừng bỏ ta lại. Ta lớn tuổi rồi, chạy không nổi!”
“Yên tâm.” Giản Hành Chi nhìn người đuổi giết phía sau, lạnh giọng nói: “Ta sẽ không bỏ lại ông lão như ông.”
“Thiếu hiệp!!!”
Ông lão cảm động đến rơi nước mắt. Cũng chính lúc đó, dường như ông lão đột ngột bừng tỉnh, giao nhiệm vụ cho Giản Hành Chi giống như NPC: “Thiếu hiệp, ta cho cậu biết một bí mật. Buổi tối hôm qua có một thần tiên, ông ta nói cho ta biết hôm nay tiệm tơ lụa Vương gia sẽ có tranh chấp. Triệu tú tài và thê tử của ông ta cãi vã, ông ta đến tiệm tơ lụa Vương gia mua một xấp vải về lấy lòng thê tử, giá cả không rẻ. Ông chủ Vương cam kết với ông ta rằng phụ nữ thấy cái này đều sẽ vui, kết quả chẳng những thê tử thấy cuộn vải không vui, còn trách ông ta xài tiền lung tung, hai người vì thế tranh cãi. Triệu tú tài trở lại tiệm tơ lụa Vương gia, yêu cầu trả toàn bộ tiền, nhưng cuộn vải vô tình dính chút bùn trên đường đi, ông chủ Vương kiên quyết không nhận lại hàng.”
Giản Hành Chi nghe vậy, kinh ngạc quay đầu nhìn ông lão.
Vẻ mặt ông lão cảm kích: “Thiếu hiệp, chỉ cần cậu có thể đến tiệm tơ lụa, khiến ông chủ Vương và Triệu tú tài xóa bỏ hiềm khích, giúp Triệu tú tài và phu nhân ân ái như ban đầu, cậu có thể lấy được phần thưởng lớn! Hôm nay, cậu cứu lão hủ, lão hủ không có gì báo đáp, chỉ có thể trợ giúp thiếu hiệp một chút thôi!”
“Thì ra…” Giản Hành Chi khó tin: “Ông là nhân vật mấu chốt thật.”
“Hả?”
Ông lão nghe không hiểu, Giản Hành Chi đột ngột dừng bước, quay đầu hô to với tu sĩ đuổi theo sau lưng: “Được rồi, ta biết đề bài rồi!”
Nghe nói thế, mọi người đều đứng lại, nghe Giản Hành Chi hô: “Vương gia tiệm tơ lụa, giúp ông chủ Vương và Triệu tú tài xóa bỏ hiềm khích, Triệu tú tài và phu nhân ân ái như ban đầu! Mau đi đi!”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Một lát sau, đám người không hề lưỡng lự nhấc chân chạy về phía tiệm tơ lụa Vương gia.
Giản Hành Chi đặt ông lão xuống, ông lão mù mờ: “Thiếu hiệp, vì sao cậu lại nói chuyện tốt này cho bọn họ biết?”
“Không nói cho bọn họ biết, bọn họ chịu đi sao?” Giản Hành Chi đưa hồ lô ngào đường cho ông lão: “Được rồi, ta đi đây, đau thắt lưng thì về nhà nghỉ đi, quét cái gì mà quét?”
Dứt lời, Giản Hành Chi xoay người rời đi, cũng ngay lúc đó chỉ số khác nhau hiện lên trên đầu mỗi người
Chỉ có trên đầu Giản Hành Chi hiện lên con số: Ba mươi.
——oOo——