Còn cứ tưởng chuyện đại sự gì, hóa ra chỉ là bị một người đàn ông hôn mà thôi.
Mịa nó!
Đúng là làm tổn thương cái người đã mất vợ là ông đây.
Chết dở!
Ở bên thằng nhóc này lâu, ngay cả cách ăn nói thô tục cũng bị lây cả rồi.
Mộ Nhất Phàm nghe mà thấy oan: “Cháu có show ân ái gì đâu!”
Trịnh Quốc Tông lườm anh một cái: “Còn nói không show ân ái, hai người đến con cũng có cả rồi, còn sợ bị hôn môi.”
Mộ Nhất Phàm buồn bực ngồi dậy: “Lang băm, cháu với Chiến Bắc Thiên không phải như chú nghĩ đâu mà, haizzzz!”
Anh phiền não cào đầu một cái: “Không nói cái này nữa.”
Trịnh Quốc Tông thấy anh phiền não, cũng không để ý anh show ân show ái gì nữa, bèn ngồi xuống, quan tâm hỏi: “Phu phu hai người hôn môi xong, có còn xảy ra chuyện gì không?”
Mộ Nhất Phàm bỏ thẳng qua hai chữ “phu phu”, ngồi dậy, khoanh chân ngồi trên giường, có chút khó xử mà thấp giọng nói: “Lúc anh ta hôn xong, không biết có phải không cẩn thận hôn nhầm không, nhưng mà, sau khi hôn..”
Anh sờ sờ lồng ngực mình: “Chỗ này vẫn đập mạnh lắm ấy, đến giờ còn chưa bình thường lại, với cả, cháu thế mà không thấy nam nam hôn nhau đáng ghét, thậm chí còn thấy vui vui một cách khó hiểu.”
Trịnh Quốc Tông nghe đến đây, miệng giật giật một cái.
Té ra cái cậu này còn không biết mình thích Chiến Bắc Thiên.
Chẳng trách lần nào cũng hét ầm lên trước mặt ông rằng cậu ta với Chiến Bắc Thiên không phải quan hệ phu phu.
Mộ Nhất Phàm liền vội nắm lấy tay Trịnh Quốc Tông: “Lang băm, có phải cháu bị bệnh rồi hay không, chú khám cho cháu xem..”
Trịnh Quốc Tông tức giận rút tay ra: “Bệnh cái đầu cậu ấy, tôi chưa từng thấy ai chậm hiểu như vậy. Tôi hỏi này, trước đây cậu có từng thích ai chưa?”
“Có chứ??” Mộ Nhất Phàm gật đầu lia lịa, không phải Dung Nhan là người anh thích sao?
“Cậu thích rồi, chẳng lẽ lại không biết biểu hiện tim đập nhanh kia được gọi là thích?”
“Thích?” Mộ Nhất Phàm không thể tin phản bác: “Sao lại thế? Trước đây cháu gặp người cháu thích, đâu có cảm giác như thế kia? Chú gạt cháu à?”
Anh thích Chiến Bắc Thiên á?
Sao có thể?
Anh cũng là con trai mà? Sao lại thích con trai được? Anh có phải gay đâu.
“Tôi lừa cậu á?” Thiếu chút nữa Trịnh Quốc Tông bị lời của anh làm tức đến thở không ra hơi: “Cái người trước kia của cậu không phải là thích đâu, cậu bây giờ mới là thích, cậu…”
Nói tới đây, ông cũng không biết giải thích thế nào, khoát tay áo: “Không nói cái này nữa, cậu cứ từ từ mà cảm nhận đi.”
Dù sao thì bọn họ đến con cũng có rồi, cũng không vội hiểu ngay cái gọi là thích.
Ông nghĩ tới lại thấy thắc mắc, nếu trước đây không cảm nhận được mình thích đối phương, vậy sao Mộc Mộc lại nguyện ý sinh con cho Chiến thiếu tướng.
Mộ Nhất Phàm cũng không muốn nghe Trịnh Quốc Tông giải thích lung tung, ngồi ngẩn cả người ra.
Anh nhìn bé con đang ngồi cuối giường nhìn mình, đột nhiên cảm thấy mất tự nhiên, đặc biệt là nhìn mặt bé con xong, khiến anh không khỏi nghĩ tới Chiến Bắc Thiên.
Anh không nghĩ ngợi gì, cầm chăn trùm lên đầu Mộ Kình Thiên.
Trịnh Quốc Tông thấy thế, liền giật chăn ra, tức giận nói: “Cậu làm cái gì thế? Đừng có giận lẫy sang thằng bé.”
Mộ Nhất Phàm mất tự nhiên nói: “Cháu không tức giận, chỉ là cháu nhìn mặt Kình Thiên xong, tự nhiên lại thấy xấu hổ.”
Mộ Kình Thiên: “…………..”
Trịnh Quốc Tông: “………….”
Ông rất có xung động muốn đạp chết cái thằng nhóc này.
Đúng lúc này cửa phòng bị gõ.
Trịnh Quốc Tông lo Mộ Nhất Phàm sẽ ‘ngược’ bé con, vội ôm bé con đi mở cửa, thấy người gõ cửa chính là Chiến Bắc Thiên, liền nói: “Nhà cậu đang ở trong đấy phát điên lên kìa.”
Chiến Bắc Thiên biết lý do, cũng không định gây khó xử, nếu không, sẽ gây phản tác dụng.
“Bác sĩ Trịnh, xuống ăn cơm tối đi được rồi.”
Mộ Nhất Phàm nghe thấy tiếng Chiến Bắc Thiên, vội lấy chăn trùm lên đầu.
“Ừ, tôi xuống ngay đây.”
Trịnh Quốc Tông đang định bế bé con xuống tầng một ăn, lại bị Chiến Bắc Thiên ngăn lại: “Sao thế?”
Chiến Bắc Thiên dùng ánh mắt ý bảo Trịnh Quốc Tông kêu người ở bên trong xuống ăn, sau đó xoay người đi xuống tầng.
Trịnh Quốc Tông về phòng, nói với cái người đang trốn trong chăn, kêu lên: “Mộc Mộc, xuống tầng ăn cơm.”
Mộ Nhất Phàm vội nói: “Cháu không đói, chú đi đi.”
“Không đói thì cũng phải xuống, nếu không, sẽ bị người khác phát hiện ra thân phận tang thi của cậu.”
Trịnh Quốc Tông tiến lên kéo chăn ra, kéo anh xuống giường.
Mộ Nhất Phàm không thể làm gì hơn là bất chấp đi giày vào, cùng Trịnh Quốc Tông xuống dưới tầng ăn, sau đó, lại tìm một vị trí cách rất xa Chiến Bắc Thiên mà ngồi xuống.
Anh cứ ngỡ làm như vậy có thể tránh né Chiến Bắc Thiên, thoát khỏi cảm giác mất tự nhiên, thế nhưng, ánh mắt anh cứ không kiềm chế được mà nhìn về phía Chiến Bắc Thiên.
Sau đó, Chiến Bắc Thiên ăn thức ăn gì, hoặc ăn bao nhiêu miếng cơm, anh đều nhớ rõ ràng.
Cơm nước xong xuôi, anh vội chạy lên tầng.
Vốn là anh muốn vào phòng Trịnh Quốc Tông, nhưng lại bị Trịnh Quốc Tông đuổi ra, anh không còn chỗ nào để đi, đành phải quay về căn phòng của mình với Chiến Bắc Thiên.