Có lẽ là bởi vì có tiền án, mọi người đều trút hết lên đầu cô theo bản năng. Nhưng thật ra cẩn thận suy nghĩ một chút, từ lúc chấm dứt hợp đồng tới nay, dường như cô ta đã được sinh ra lần nữa, mặc kệ là sự tự nhiên hào phóng trong gameshow hay là sự nỗ lực chăm chỉ trong phim trường phim truyền hình, cô ta trở nên càng ngày càng tốt, mà người ngoài lại vẫn cứ đánh giá cô bằng ánh mắt trước đây.
Vì thế 【 buông tha Thịnh Kiều đi 】 lại đứng đầu hot search lần nữa, fan Kiều nhân cơ hội đa cấp, dùng đủ loại video hình ảnh bài viết nói cho mọi người, Thịnh Kiều thật sự là một tiểu tiên nữ rất tốt rất tốt, đừng nhìn chị ấy bằng ánh mắt thành kiến nữa.
Lần tẩy trắng này của Thịnh Kiều, lại thu hoạch thêm được sự thương cảm và chuyển fan của người qua đường, còn bên Sư Huyên cũng bị mắng cho té tát. Cô mà share bài của bên official sớm một chút thì có phải không gặp chuyện này rồi không?
Im như bị thóc, cứ mặc nhiên làm như mình chịu bắt nạt, cố ý dẫn đường cho fan đi combat. Trước đây còn xây dựng hình tượng tiểu tiên nữ gió thoảng mây bay, còn xoay chuyển trời đất đi lên, giờ về lại cái mương hôi thối của cô đi, oẹ oẹ oẹ!
Đương nhiên fan của Sư Huyên cũng đang cực lực biện giải, nói Sư Huyên chỉ vì có lòng tự trọng tương đối cao, mất tiền xong thì rất tự trách, mọi người đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà ngẫm lại đi, là bác bác cũng sẽ tức thôi.
Cư dân mạng: Tôi đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, nếu là tôi làm mất tiền, tôi chỉ biết nhận sai bằng thái độ đoan chính và nghĩ biện pháp giải quyết với mọi người, cứ không phải là ngúng nguẩy rồi đòi bỏ quay.
Tinh Diệu trước đây vẫn luôn xây dựng cho Sư Huyên hình tượng tiên nữ sang xinh duyên, tuy rằng bình thường cô ta không gây xung đột với người khác, rất cô độc, nhưng khí chất cao ngạo khinh người kia chỉ cần ai hơi tinh ý tí là đều có thể cảm giác được.
Lần này mọi chuyện căng đét, những nhân viên công tác từng hợp tác với cô ta trước kia đều sôi nổi leak tin ra, nói cô ta khinh thường người khác thế nào, nói cô ta lạnh lẽo ra sao, lúc giao lưu cô ta toàn hếch cằm nhìn xuống, kiểu hận không thể khiến người ta quỳ xuống nói chuyện với cô ta vậy.
Cũng có antifan xen lẫn trong đó, cái tính này của cô ta ngầm đắc tội không biết bao nhiêu người, trước kia chỉ xoắn Tập đoàn Sư thị và hình tượng quá ổn không thể xuống tay được, bây giờ gương mặt giả này đã vỡ ra một cái khe hở, tất cả mọi người vươn tay ra lay, như thể muốn xé nát lớp mặt nạ này, lột gương mặt thật của cô ta ra mới thôi.
Sư Huyên tức giận đến mức đập vỡ ba cái bình cổ trong nhà.
Sư thị đập tiền, Tinh Diệu ra tay, trong một đêm đã xoá toàn bộ hot search đề tài sạch sẽ. Nhưng chỉ cần đoạn video behind the scenes của tổ chương trình kia không xóa, các cư dân mạng trước sau vẫn sẽ thảo luận, làm sao quan hệ xã hội được nữa, cái hình tượng tiên nữ từ Thiên Cung tới hồi trước cũng không giữ nổi.
(Tiên nữ từ Thiên Cung tới: câu nói để mô tả Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng.)
Đạo diễn chấp hành buồn khổ nhả một vòng khói: “Đạo diễn Triệu, thế này là đắc tội sạch sẽ với Sư thị và Tinh Diệu rồi.”
Đạo diễn Triệu: “Nghe thấy cháu gái ngoại tôi nói chưa? Không thể mất xương cốt kiêu ngạo. Trong cái giới này, vẫn cần phải có sự kiêu hãnh của mình.”
Chương trình sắp kết thúc việc ghi hình, sự kiện bỏ quay gây sóng gió cũng đi vào hồi kết.
Mấy quảng cáo của nhãn hàng xa xỉ vốn định gia hạn hợp đồng với Sư Huyên đều mất sạch, mấy cái đại diện thương hiệu đang tiếp xúc cũng vội vã chối hết. Lần này tổn thất cực kì nghiêm trọng.
Tinh Diệu mặt ngoài chưa nói gì, người đại diện thậm chí còn cho cô ta nghỉ ngơi một tuần để điều chỉnh trạng thái cho tốt, nhưng cô ta biết cô ta đã mất đi cái gì.
Chỉ có người nhà mới chấp nhận sự tùy ý của mình một cách vô điều kiện, còn lại bất kì ai khác đều coi mình là đĩa đồ ăn đã vứt đi.
Cô ta lấy di động ra, bấm số gọi cho một dãy số.
Sau mấy tiếng tút tút thì kết nối được, đầu bên kia cười toe toét: “Alo?”
Sư Huyên lạnh giọng: “Chuyện trước đây chị nói, tôi có thể thử xem.”
“Không phải đại tiểu thư chê chúng ta không cùng một loại người, khinh thường không muốn làm bạn với tôi sao.”
“Lảm nhảm nhiều thế, không làm đúng không?”
“Kìa, đừng nóng giận mà. Nào nào nào, chúng ta thương lượng tử tế một chút.”
…………
Check in xong thắng cảnh cuối cùng ở Prague, nửa tháng quay chương trình “Thế giới lớn như vậy” rốt cuộc cũng kết thúc. Nhóm khách mời chụp ảnh gõ clapboard đóng máy ở quảng trường Prague, đạo diễn tuyên bố chính thức kết thúc ghi hình.
Trở lại khách sạn, nhóm nhân viên công tác cuối cùng không cần khiêng máy móc đợi lệnh bất kì lúc nào nữa. Mọi người cất hết thiết bị đi, tổ đạo diễn chi tiền sắp xếp nhà hàng, cùng ăn một bữa cơm chia tay.
Kỳ Liên nói: “Trời ơi, nửa tháng, cuối cùng có thể mở bụng ăn một bữa cơm.”
Lê Nghiêu nói: “Chú Kỳ của chúng ta chính là người có thể ăn một lần 50 đồng bánh bao, mấy ngày nay chắc chú đã phải chịu khổ nhiều rồi.”
Quay xong chương trình, các khách mời đã thân thiết hơn không ít. Bạn bè trong cái giới này đều quen biết nhau nhờ công việc. Hợp tính thì chơi thêm, không hợp thì xong việc đường ai nấy đi, đèn nhà ai nhà nấy rạng.
Trong nửa tháng này, Tiên mẹ đỡ đầu của Tiên Nữ giáo và tả hữu hộ pháp của cô đã thành lập tình hữu nghị cách mạng sâu sắc. Ba toà núi lớn trong giới giải trí, một tòa là bạn trai cô, một tòa là người anh em của cô, một tòa là chị em của cô.
Quá bành trướng.
Buổi tối sẽ liên hoan, nhà hàng mà tổ chương trình đặt là một nhà hàng đặc sản ven sông ở địa phương. Thịnh Kiều về tắm rửa trước, Triệu Ngu và Lê Nghiêu đã sang nhà hàng rồi. Trời đã vào đêm, cô lười sấy tóc, lau linh tinh rồi đi ra ngoài, Đinh Giản ở dưới lầu chờ cô, đang gọi điện thoại với Bối Minh Phàm.
Vừa mới đi chưa được mấy bước, đã có một nhân viên mặc đồng phục của tổ chương trình chạy tới, lịch sự nói: “Tiểu Kiều, bên này muốn quay thêm một đoạn cảm nghĩ cá nhân khi đi du lịch, phải xin của em thêm mấy phút nữa rồi.”
Thịnh Kiều không nghi ngờ anh ta, gật gật đầu đi theo anh ta. Đinh Giản cũng theo sau, còn đang nấu cháo điện thoại bàn chuyện lịch bay ngày mai với Bối Minh Phàm, nhân viên công tác kia lại nói với chị: “Chị về khách sạn lấy máy sấy xuống đi ạ, tóc Tiểu Kiều vẫn còn ướt, tí nữa không quay được đâu.”
Đinh Giản làm dấu tay OK, quay đầu về khách sạn.
Thịnh Kiều đi theo đằng sau nhân viên công tác, khi rẽ vào góc đường, cô mới cảm thấy hơi sai sai. Đang định nghĩ lại, di động rung lên, cô cầm lên thì thấy là Hoắc Hi gọi sang.
Cô vui vẻ nhấc máy, nhỏ giọng gọi: “Hoắc Hi.”
Đầu bên kia cũng cười rất tươi: “Chương trình quay xong rồi nhỉ.”
Cô che ống nghe vùi đầu đi: “Dạ, ngày mai em về rồi này.”
Hoắc Hi cười nhẹ: “Ngày mai chắc em chưa thể quay về được đâu.”
Cô tò mò hỏi: “Tại sao ạ?”
Vừa dứt lời, một bàn tay bỗng vồ lấy cô từ đằng sau, Thịnh Kiều khom người trốn theo bản năng, thân mình đột nhiên nhẹ bẫng đi, bỗng có hai người xồ ra túm lấy cô nhét vào trong xe thương vụ.
Di động rơi xuống, bang một tiếng, cô chỉ kịp gào lên một tiếng thét chói tai, xe đã nghênh ngang mà đi.
Ống nghe truyền ra tiếng hét của Hoắc Hi: “Kiều Kiều!”
Nhưng không ai trả lời.
Ánh đèn neon trên đường phố Prague im lặng lập loè, anh đánh mạnh tay lái, phanh gấp một cái dừng ở ven đường, trong đầu toàn là tiếng hét thất thanh cuối cùng của cô và tiếng động cơ nổ vang.
Anh gọi thêm hai lần, di động đột nhiên kết nối được, Hoắc Hi nôn nóng gọi: “Kiều Kiều?”
Đầu bên kia nói bằng tiếng Anh: “Chiếc di động này bị rớt ở ven đường, anh là chủ nhân của di động à?”
Anh như sa vào trong hầm băng, giữ lại một tia bình tĩnh cuối cùng: “Xin nói cho tôi biết vị trí của bạn lúc này.”
Nói đoạn, anh khởi động xe, xe lao đi như mũi tên rời khỏi dây cung.
Không bao lâu sau, kênh giao thông đường bộ bất ngờ phát đi một tin tức: “Vừa rồi ở đoạn đường XX, một chiếc xe thương vụ bất ngờ đổi hướng lao về phía sông Vltava với vận tốc rất nhanh, khiến ba phương tiện đằng sau xảy ra xô xát, trước mắt chưa rõ thương vong……”
Hoắc Hi nhìn về phía biển báo giao thông, đó chính là đoạn đường mà anh vừa đi qua.
Con đường tắc nghẽn, xe cứu thương xe cảnh sát hú còi ầm ĩ, nhân viên cứu hộ đã ùa xuống sông vớt người. Anh lùi xe lại, đổi sang một hướng khác.