Chiêu Phong đang ngơ ngác thì nhìn thấy tiểu nhị nhìn mình cười, chìa tay ra.
” Quan khách muốn trả tiền phòng ạ?”
Chiêu Phong mới liếc mắt nhìn Mặc Vương, đường đường là vương gia của Vong Quốc mà lại không có tiền trả tiền phòng, Chiêu Phong hất tay áo, rút lấy túi tiền trên thắt lưng mình ra đưa hết cho tiểu nhị.
” Trừ dần đi.”
Tiểu nhị vui vẻ gật đầu, Mặc Vương cười trừ.
Chiêu Phong nhanh chân bước đến, điềm tĩnh hỏi người.
” Tứ thúc, bao giờ thì chúng ta đi.”
Mặc Vương nhún vai.
” Cần gì đi, chúng ta chỉ việc chờ thôi.”
Chiêu Phong khó hiểu, đồ nhi của mình bị bắt đi mà Mặc Vương lại không chút lo âu nào, trái lại còn rất thản nhiên chờ Đàm Nhu trở về.
Chiêu Phong kích động hơn.
” Nhưng mà, sao nàng ấy có thể tự về được.”
Mặc Vương lại đi lên lầu.
” Ta đi xem cô cô nhà ta.”
Mặc Vương không hề lo lắng, trái với thái độ dửng dưng của người, Chiêu Phong lại hấp tấp, lo lắng đến nỗi run cả người.
Chiêu Phong cũng lên lầu, chàng đi vào phòng cầm lấy cây kiếm trên bàn rồi vụt chạy đi mà không để ý đến Hiên Trung Phiên đang ngồi dậy đơ người nhìn chàng.
Hiên Trung Phiên muốn mở miệng hỏi thì cũng không nói được, cổ họng huynh ấy rát nóng ngăn cản huynh ấy lên tiếng.
Chiêu Phong đi ra khỏi quán trọ chẳng mảy may nhìn lại mà liền đi một mạch.
Mặc Vương đứng trên lầu nhìn xuống, Chiêu Phong vừa mất dạng người đã thở dài.
” Lũ oắt con đấy thì làm gì được Đàm Nhu.”
Nếu như tứ thúc không đi thì để ta đi, Đàm Nhu đột nhiên biến mất mà người vẫn còn thản nhiên như thế.
Chiêu Phong nhanh chân đi giữa chợ, vừa nghĩ ngợi vừa nhìn xem đi đâu đầu tiền.
Để đến hoàng cung của Bắc Quốc thì phải mất đến ba ngày đi ngựa, Đàm Nhu mới bị bắt cho nên vẫn chưa đến nơi, vẫn còn rất gần chỗ này.
Giữa chốn chợ đông đúc thế này Chiêu Phong khó có thể nhìn thoáng qua là ra một người, Chiêu Phong hấp tấp, chàng đi qua con hẻm nhỏ kia mà không chút để ý, bóng trắng nhỏ nhắn đi vào con hẻm nhỏ đó thật nhanh.
Chiêu Phong vừa cảm thấy có gì đó, chàng quay người đi thì lại không thấy gì.
Chợt nhìn con hẻm đó nhớ đến cô cô, cô cô bò dưới đất đi về phía đống lửa đang cháy phừng phừng hôm đó như ruột gan xé ra, Chiêu Phong lại ghé vào hẻm nhỏ.
Dấu chân ướt trên nền đất vẫn còn mới, Chiêu Phong dường như cảm giác được một sự hồi hộp đến vui mừng trong lòng.
Chiêu Phong lúc này không mong gì ngoài Đàm Nhu, dấu chân này rõ ràng là của nữ nhi, dấu chân nhỏ nhắn như nhanh chân chạy vào đó, Chiêu Phong không đợi được liền chạy vào.
Một cô nương với dáng dấp nhỏ bé mặc y phục trắng, tóc trắng rũ rượi đứng trước đống đổ nát, khói cháy vẫn còn bốc lên, hơi nóng trong toả ra khắp xung quanh, tiếng gió từ trong rừng thổi qua ngóc ngách cây cối, làn tóc nàng bay nhẹ trong gió.
Chiêu Phong vừa thấy được bóng dáng quen thuộc thì liền vui mừng.
” Đàm Nhu.”
Đàm Nhu quay ra, thấy Chiêu Phong với áo khoác đen dài quen thuộc ấy đang nhìn nàng cười, Chiêu Phong bước nhanh về phía nàng.
Đàm Nhu vỡ oà đi qua đó, Chiêu Phong dang hai tay, đưa cả áo khoác ra ôm lấy cả người nàng.
Đàm Nhu nằm gọn.