Khi ngã xuống rồi, Dạ Huân Thiên còn bồi thêm vài cú sút khiến Thường Kỵ toàn mình mẩy thương tích nghiêm trọng.
“Dạ Huân Thiên, dừng tay lại, mau dừng lại đi.”
Ba Ba Mạc Tỏa chạy lại đỡ Thường Kỵ lên, đau đớn lau đi những vết máu trên mặt anh ta.
“Nàng bênh hắn ta sao?” Dạ Huân Thiên nộ khí bừng bừng nói.
Thường Kỵ cả người toàn vết thương nhưng anh vẫn đứng được dậy, chứng tỏ anh cũng là người có sức mạnh phi thường.
Người dân tị nạn thấy đột nhiên Thường Kỵ, ân nhân bao lâu nay của bọn họ bị đánh lập tức tiến tới xem xét, Dạ Huân Thiên thấy cô bênh tên đó, cả người đứng yên đó không nói gì, sau dần bị đám đông người dân chen lấn đi đến đẩy hắn đang trong trạng thái thẫn thờ ra xa.
“Thường Kỵ không sao chứ?”
“Không sao? Xuân Nghi à, muội nói rõ đi, muội có quen với hắn ta không?”
Ba Ba Mạc Tỏa không nói gì chỉ gật đầu.
Mặc dù đã rõ câu hỏi là gì nhưng anh vẫn hỏi cô:
“Xuân Nghi, người đó có phải ý trung nhân của muội không?”
“Xin lỗi huynh Thường Kỵ, vì ta mà huynh phải chịu điều này.”
Lời xin lỗi của cô là một câu trả lời cho anh ta, anh ta cúi đầu xuống thầm chấp nhận sự thật.
Tên kia nhìn kiểu gì cũng là một tên nhà giàu, ngoại hình lại anh tuấn hơn anh, sau đó lại còn mạnh hơn anh, còn điều quan trọng nhất, hắn ta lại chính là người cô giành tình cảm bấy lâu nay.
Thỉnh thoảng Thường Kỵ lại nhìn thấy cô ngồi im khóc một mình, ngồi ngắm nhìn bức hình của một vị công tử mặc áo trắng cầm chiếc quạt ngọc, diện mạo vô cùng anh tuấn, lúc cô rời đi trên cát lúc nào cũng ghi lại ba chứ “Dạ Huân Thiên”.
Mà hôm nay ngay từ giây phút xoay người Dạ Huân Thiên ra, Thường Kỵ đã nhận ra hắn chính là người mà Xuân Nghi ngày nhớ đêm mong, nhưng vẫn cố thuyết phục bản thân mình vậy thôi.
Một người có quá nhiều điểm mạnh như vậy, thì anh lấy tư cách gì, điều kiện gì để làm tình địch với hắn ta đây, lấy tư cách gì mà tranh giành cô với người ta đây.
Lúc này Điềm Điềm từ xa chạy đến khóc bù lu bù loa.
“Nương nương, huhu người đã đi đâu thời gian qua vậy, có biết… hức hức em lo cho người lắm không?”
Ba Ba Mạc Tỏa nhìn con voi còi đang rúc vào ngực mình khóc muốn ướt luôn bộ đồ, cô nhanh chóng nói:
“Thôi nào, sao cái tính mau khóc của ngươi vẫn vậy không thay đổi thế.” Cô buông Điềm Điềm ra, chứ không chắc cô sẽ phải tắm trong nước mắt mất.
Lúc này Dạ Huân Thiên mới đi lại
“Mạc Tỏa, trở về cùng ta.” Dạ Huân Thiên ánh mắt chứa đầy tâm sự nhìn cô.
Ba Ba Mạc Tỏa không nhìn hắn, bởi cô không dám đối diện, cô không biết rằng liệu khi quay lại nhìn hắn cô còn có thể thuyết phục được bản thân mình không. Cô là muốn tốt cho hắn nên mới lựa chọn rời đi, bây giờ chẳng lẽ mới gặp lại nhau đã không chịu nổi mà quay lại. Cô phải nghĩ cho đại cục thôi, Dạ Huân Thiên hắn là Hoàng Thượng, người gánh trên vai trọng trách cao cả, là cuộc sống của bách tính, cô không thể ích kỉ nhìn hắn vì mình mà chết.