Yến Uyển không thể nề hà, nhìn về Thái hậu xin giúp đỡ. Thái hậu cũng không muốn nhìn nàng, cười khổ: “Phụng ý chỉ của Hoàng Thái hậu. Các ngươi đều ở đây có từng nghe thấy ai gia hạ ý chỉ gì không?”
Như Ý lòng tràn đầy bất an, lập tức quỳ gối xuống dưới chân Thái hậu nói: “Thần thiếp vô năng, thỉnh Hoàng ngạch nương giáng tội.”
Thái hậu chậm rão lần tràng hạt trong tay: “Ngươi thật sự vô năng”. Thái hậu liền quét tầm mắt về phía Yến Uyển: “Uổng công ngươi liên tục sinh dục, cũng được coi là niềm vui của Hoàng thượng. Hoàng thượng như vậy, ngươi không phải cũng không nói được một lời bất lực sao? Cho nên ai cũng không trách được ai. Thật muốn truy cứu thì cũng chỉ do lòng dạ Hoàng thượng quá mức cứng rắn, không có ai dao động được. Các ngươi phải nhớ rõ điều này”.
Yến Uyển lặng yên nhìn về phía chỗ ngồi của Dĩnh tần, thấy vẻ mặt nàng hiện lên khí hận khó nhịn, cũng không che giấu, chỉ im lặng cúi đầu, miễn cưỡng cười nói: “Thái hậu đừng suy nghĩ nhiều quá. Hoàng thượng… Hoàng thượng chỉ nhất thời như vậy, nói không chừng sẽ suy nghĩ lại thì cũng sẽ bỏ qua thôi”
Thái hậu không lên tiếng, hướng ánh mắt ưu nghi về phía Như Ý trầm giọng nói: “Hoàng hậu, ngươi tin tưởng sao?”
Như Ý trầm mặc cúi đầu, Thái hậu thở dài một tiếng, ưu nhiên đứng dậy: “Ai gia vốn định ban cho Hàn Thị một danh vị cách cách, làm cho nàng ta bình yên độ nhật, cũng trấn an được người của Hàn Bộ đang mong chờ. Cũng không tưởng rằng Hoàng thượng đột nhiên sinh chiêu nạp hậu cung. Nàng ta vào cung, chỉ sợ hậu cung từ nay về sau vĩnh viễn không có ngày yên bình. Hoàng hậu, hãy lưu nhớ điều đó”.
Thân hình Như Ý hơi nhoáng lên một chút, vững vàng đứng dậy: “Có Hoàng ngạch nương ở đây, thần thiếp còn có điều dựa vào, tất không phải lo”. Lời tuy như thế nhưng khi ra khỏi ngoài điện, Như Ý vẫn cảm thấy trong lòng buồn bã. Mây vũ che lấp, mưa giớ sắp đến.
Nàng được Dung Bội nâng tay, thấp thỏm nghe Dĩnh tần huyên nào bên tai:
“Hoàng hậu nương nương, loại vong tộc là yêu nữ khắc phu, sao xứng đáng vào cung hầu hạ Hoàng thượng chứ ạ?”
“Hoàng hậu nương nương, loại này là đồ họa thủy, tuy rằng chưa lập gia thất nhưng rốt cuộc cũng đã hứa hôn với người khác thì sao có thể là tần phi chứ?
“Hoàng hậu nương nương, nương nương cần phải có chủ ý!”
Như Ý chỉ cảm thấy đầu đau nhức, rốt cục cũng không thể nhẫn nại, lấy tư thái trầm mặc bình tĩnh nhìn về phía nàng: “Như vậy muội cảm thấy bổn cung nên chủ ý thứ gì?”
Dĩnh tần nhất thời hoạt kê, lại không nhẫn nhịn kiềm chế, vội la lên: “Hoàng hậu nương nương, mặc dù Hoàng thượng có lòng với các bộ tộc Mông Cổ, thần thiếp cũng không dám có chút dị nghị vì liên hôn giữa Mãn Mông chính là quốc tục. Nhưng loại này là tiểu bộ tộc, lại là nghịch thần tặc tử, dã tâm sáng rõ, vậy sao Hoàng thượng có thể nào thích thú cho nàng ta ở bên cạnh chứ?”
Lời của Dĩnh tần vừa dứt, Lục Quân mang theo sắc mặt bị bệnh cũng nói thêm: “Hoàng hậu nương nương, Dĩnh tần muội muội nói không sai. Hôm này Hàn thị kia dám chĩa thẳng kiếm vào Hoàng thượng, ngày mai không biết còn làm chuyện mưu nghịch gì. Nếu ở cùng với nữ tử đó thì sợ nguy hại đến long thể Hoàng thượng ạ”.
Như Ý đứng ở chính giữa phi tần, mặc cho làn gió thổi lướt nhẹ vân ti bào giác, bay lên như phịch điệp. Sắc mặt nàng âm trầm như hàn băng: “Nói như vậy, bổn cung chẳng lẽ không có khuyên Hoàng thượng sao?” Hãn phi đứng sau lung nàng, ôn nhiên nói: “Hãn phi, muội tính như thế nào?”
Hãn phi nghiêm mặt lẳng lặng nói: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, thần thiếp cái gì cũng không muốn tính. Thần thiếp khó khăn lắm mới có bát công chúa, toàn tâm toàn ý vì công chúa, chỉ nghĩ đến công chúa”.
Như Ý hơi hơi vuốt cằm: “Muội vốn là người dễ thỏa mãn, nay có công chúa càng thêm điềm đạm hiền hòa”.
Khóe môi Hãn phi hiện lên ý cười, khẽ cuối đầu: “Thần thiếp khi tiến cung, a mã có dặn dò, địa vị không cao không thấp, không tranh giành sẽ không có nhục nhã thì mới bình an lâu dài”.
Trong mắt Như Ý lóe lên vẻ vui mừng, nói: “Xuân tới phong táo, muội đi về trước xem bát công chúa đi, coi chừng công chúa đang thương nhớ”.
Hãn phi nghe vậy như phùng đại xá, vội vàng thỉnh an cáo lui. Như Ý từ từ nhìn mọi người xung quanh mình, hoãn thanh nói: “Hãn Phi có trí nhớ thật tốt. Người có nhớ thì tâm mới an”.
Lục Quân có chút ngượng ngùng, yên lặng lui về sau hai bước. Như Ý hướng về trán nàng ôn nhu mỉm cười: “Thuần quý phi, nghe nói phúc tấn của Vĩnh Chương lại sinh hạ một nữ nhi. Thật tốt, cùng với cháu vui đùa, đều là phúc khí mà người bên ngoài đều hâm mộ”.
Lục Quân như thế nào lại không hiểu chứ, thần khí lộ vẻ sợ hãi, cúi đầu kính cẩn: “Hoàng hậu nương nương nói đúng. Đứa nhỏ này thần thiếp luôn mong nhớ nên xin thần thiếp cáo lui trước”.
Như Ý thân thiết, khóe môi nở một vẻ sung sướng: “Hôm qua Hoàng thượng có ban thưởng cho bổn cung hai chi tốt sơn vô cùng, đợt lát nữa bổn cung liền cho người đưa sang cho tỷ. Hai tháng rồi mà bệnh tật tỷ chưa lành, Thái y nói sợ phổi tỷ bị tổn thương, nhất định phải an dưỡng tốt. Tỷ đừng quan tâm nhiều chuyện quá mức, phúc khí của tỷ vẫn còn rất dài”.
Lục Quân đáp ứng, nhịn không được lại ho khan vài tiếng, miễn cưỡng cười nói: “Những điều Hoàng hậu nương nương dạy bảo, thần thiếp đều hiểu, chỉ muốn cùng nương nương giải sầu. Hoàng thượng mới cho Hương Kiến nhập Thừa Càn cung, chung quy vẫn chưa có định tần vị, may ra vẫn còn kịp”.
Dĩnh tần có chút xấu hổ, không được tự nhiên, vuốt ống tay áo trên thuê châu hoa văn, ánh mắt nhìn không biết nơi nào, hừ nhẹ một tiếng: “Cái gì là tần vị hay không tần vị, bây giờ đã là chủ tử một cung, dù đúng lúc đó không phải tần vị thì cùng với thân thiếp ngồi chung trong ngự thiện rồi”.
Như Ý nhìn nàng cười dài, khẩu khí lại nghiêm nghị: “Dĩnh tần, xuất thân muội từ Mông Cổ tất nhiên muội có tư lịch sâu nhất, cũng nhận được sự sủng ái của Hoàng thượng. Nhưng muội vào cung đã nhiều năm rồi cũng không sinh dục, chỉ có thể nuôi nấng con cái của phi tần khác. Nếu có thể có con củng cố địa vị thì khi nói chuyện cũng sẽ có phân lượng”.
Dĩnh tần mang gương mặt điển hình của nữ tử Mông Cổ. Khuôn mặt tròn như mặt trăng, như ngọc rất đẹp. Nếu trên khuôn mặt này có thêm thần khí tâm cao khí ngạo thì vẻ đẹp của nàng càng khiến cho người khác rung động. Giờ khắc này, nàng rốt cuộc bị lời nói của Như Ý đánh trúng, bất an thấp ngẩng cao đầu, thối lui về sau nhường cho Như Ý bước đi.
Trở về Dực Khôn trung cung, Dung Bội dâng nước kim quế lộ được ướp lạnh, thận trọng nói: “Xuân tới mang theo bão cát lớn, trong người sinh hỏa, nương nương uống chút nước ngọt này đi”.
Như Ý liền tay nàng dâng lên hớp vài miếng, cái giọng nói ôn hòa ngọt ý chảy vào thân thể khiến cả người cảm thấy phiền muộn giảm đi một chút. Bên ngoài gió lớn hơn, thổi trúng khung cửa sổ rung động ầm ầm. Lăng chi mang theo tiểu cung nữ không ngừng giữ chặt khung cửa sổ, chỉ sợ khiến Như Ý buồn bực.
Dung Bội cúi đầu nói: “Xem ra là trời muốn mưa to. Phía sau cửa sổ gió to chỉ muốn thổi bay người đi, thật sự quan thượng lại buồn rầu, thật là khó xử”.
Như Ý ủ dột, liếc mắt nhìn nàng một cái: “Nói chuyện không cần nói câu 2 ý nghĩa. Nói kiểu đó bổn cung còn nghe chưa đủ sao?”
Dung Bội cuống quít quỳ xuống nói: “Nô tỳ biết nương nương ưu phiền trong lòng nhưng hôm nay rơi vào thế cục này, nương nương chẳng phải vào thế lưỡng nan sao?”.
Như Ý nhẹ nhàng xoa trán: “Mưa gió sắp đến thì ai có thể ngăn cản được chứ? Bão đi qua nếu may mắn thì được sống sót, nếu không may thì cũng thành cành lá héo úa”. Nàng thở dài: “Nghe cả đám người huyên nào, đầu của bổn cung chỉ muốn run lên”.
Hai mắt Dung Bội đảo qua nói: “Du phi tiểu chủ không nói gì. Ra điện cũng không thấy bóng dáng đâu”.
Như Ý cười nhạt, hơi có chút an ủi: “Bình thường Hải Lan không dễ dàng mở miệng, mà khi đã mở miệng thì lại có ý trong lời nói, không giống người bên ngoài nói chuyện tào lao tám đạo, lại vô phép tắc”.
Hai người đang nói lại nghe tiếng Tam Bảo bên ngoài nói: “Hoàng hậu nương nương, Du phi tiểu chủ muốn thỉnh an”
Như Ý liếc mắt nhìn Dung Bội một cái rồi chỉnh lại tóc tai quần áo rồi nói: “Cho vào”.
Bên ngoài trúc tương phi liêm nhẹ nhàng, Hải Lan vòng vo tiến vào, vén áo thi lễ nói: “Trời đang muốn chuyển mưa, thời tiết trông đáng buồn, liền đi vào nhà trồng hoa hái chút yến thảo mang đến rất thích hợp tỷ tỷ”.
Như Ý cười nhẹ: “Đây là quả vải liệu hoa mà muội thích ăn nhất nên dùng một ít đi”. Dứt lời, nàng nói Dung Bội: “Thân thể Du phi yếu đuối, bách hợp tính lạnh ăn không quen, ngươi đi pha một chén thịt của cây sơn trà đến đây đi”.
Hải Lan dùng một miếng quả vải từ từ ăn, nói: “Tỷ tỷ còn có thể nhàn hạ thoải mái nghĩ đến muội thích ăn cái gì thì muội cũng muốn cảm ơn tâm ý này của tỷ tỷ”. Nàng đứng dậy, bước tới hàng lang cười: “Tỷ tỷ xem, muội xem chậu yến thảo này đặt ở trong đình, gió thổi cỏ lay, có phải xem vừa mắt hay không?”
Như Ý nhìn gió thổi chậu yến thảo, thật sâu nhìn về phía nàng nói: “Gió mạnh mới biết cỏ cứng, muội muốn nhắc cho bổn cung điều này sao?”
Gió liên tiếp thổi tới, lá của 10 chậu yến thảo trong đình nhảy múa như rắn ngọc. Hải Lan mặc quần áo màu xanh, trong suốt mà trong cuồng phong cũng có vẻ chút khiếp nhược. Quần áo nàng đều thêu những đại đóa màu xanh ngọc, bị gió thổi lay động như những gợn song. Nàng ngồi xuống, bình tĩnh nói: “Người ta nói sau gió bão mà cây cối bị hư hỏng thì người ta mới yêu quý, muội không tin điều đó bởi vì chỉ có loại hoa cỏ nhu nhược, hiểu được cái biến hóa của gió mới không bị bẻ gãy. Tỷ tỷ cũng đã gặp qua chuyện, sau khi gặp phải cuồng phòng thì lần đầu bị ngã cũng điều là điều bình thường đối với những cây đại thụ, còn hoa cỏ nhỏ bé yếu ớt, gió đến cây ngã, gió đi cây dựng lại, cuối cùng cũng bình yên vô sự. Muội thật hy vọng, tỷ tỷ không cần làm một thân cây mà như một loại yến thảo bình thường, tuy rằng nhỏ bé yếu ớt nhưng có thể xem xét thời thế, cúi đầu và ngẩng đầu tự nhiên, tài năng ắt sẽ phân khắp thiên hạ”.
Phảng phất có giọt mưa rơi từ trên trời xuống mặt nước tạo nên gợn song. Ánh nhìn Như Ý có chút biến hóa, nàng nói nhỏ: “Muội cảm thấy bổn cung không nên nói những điều đó?”
Hải Lan đỡ lấy tay Như Ý trịnh trọng nói: ” Thứ cho muội nói một câu đại bất kính, tỷ tỷ nghĩ việc Hoàng hậu cũng với tần phi thì có gì khác nhau? Muội nghĩ, tuy rằng danh phận có khác nhưng cuối cùng cũng là hơi thở Hoàng thượng, cũng nhìn hắn mà vui giận. Hôm nay tỷ tỷ muốn bác bỏ danh phận Hàn thị đều vô lý, lời lẽ là đại cục chính nghĩa, khiến cho Hoàng thượng vui vẻ, không còn gì tốt hơn. Muội mặc dù không thể xen vào nhưng trong lòng cũng vì tỷ tỷ mà gõ nhịp tán thưởng”.
Như Ý ngay cả vì việc của Hương Kiến mà tứng giận, nhắc tới Hoàng đế bình định việc thao lược cũng không thể vui mừng: “Lòng Hoàng thượng mơ hồ, bên cạnh việc bình định, không hề có sự e ngại thì làm sao lại để nữ nhân Hàn thị chửi bới? Tuy rằng bổn cung ở hậu cung, không thể nhắc tới chuyện chính sự, chuyện bình định phản loạn ở sa trường nhưng cũng có thể hiểu được cảm giác Hoàng thượng đang suy tính điều gì”.
Hải Lan nhẹ nhàng thở dài: “Cho nên tỷ tỷ nhẫn nại không được sao?”