”Không phải đâu!” Tạ Kim cười nói: ”Trên thương trường phải dựa vào đầu óc, tình huống một chọi mười không phải là hiếm có.”
Lý Hạc Đông khó chịu nguýt hắn một phát, trách hắn dám phản bác mình, lúc này Loan Vân Bình nói với vẻ khó hiểu: ”Nếu là chuyện dựa vào đầu óc thì sao không gọi Đào Dương tới?”
Quách Kỳ Lân nghe tới cái tên này là lập tức nổi giận, trề môi quay mặt đi chỗ khác, Dương Cửu Lang thấy thế thì cười gượng đổi chủ đề: ”Trước mắt khoan hẳn nói tới Đào Dương đi, Vương Dụ Tôn tiếp cận Mạnh ca chắc chắn là có mục đích, trước khi Cửu Lương trở về, chúng ta phải giúp cậu ta bảo vệ gia sản, bảo vệ Mạnh ca mới được!”
Lưu Tiểu Đình e sợ giơ tay lên: ”À này, hôm qua họ đến mua vải ở tiệm vải của đệ, cười cười nói nói với nhau vui vẻ lắm, làm đệ giật cả mình luôn đó!”
Trương Vân Lôi nghe vậy khẽ nhíu mày: ”Mạnh ca vui thì không gì có thể tốt hơn, nhưng tâm tư của Vương Dụ Tôn đó không trong sạch!”
Lý Hạc Đông nghe họ thảo luận mà thấy phát bực, y tặc lưỡi nói: ”Dứt khoát nói cho cậu ta biết chuyện Cửu Lương chưa chết đi là xong!”
Dương Cửu Lang lắc đầu: ”Chuyện này bọn đệ đã nghiêm túc thảo luận với nhau rồi, thứ nhất là sợ đột nhiên nói cho Mạnh ca biết, tâm trạng của huynh ấy thay đổi đột ngột sẽ làm huynh ấy chịu không nổi, thư hai là mọi người cũng biết tình trạng sức khỏe của Cửu Lương, nếu như đến nước ngoài rồi vẫn không thể sống tiếp được thì cũng tội cho Mạnh ca phải đau lòng thêm lần nữa, thứ ba, cho dù nói cho Mạnh ca biết, cũng đâu thể ngăn chặn được việc Mạnh ca kết bạn với Vương Dụ Tôn!”
Nói cũng có lý, mọi người nhất thời lâm vào cảnh khó, im lặng rất lâu, lúc này Trương Cửu Thái mới thở dài nói: ”Chuyện này vốn không có cách nào, trừ phi Cửu Lương trở về.”
Tạ Kim cũng gật đầu: ”Đúng đó, ngày nào Cửu Lương còn chưa về thì ngày đó không thể nào xác định là cậu ấy có thể sống tiếp được hay không, không thể xác định thì không có cách nào nói cho tiểu Mạnh biết sự thật, không có cách nào nói cho tiểu Mạnh biết sự thật thì Vương Dụ Tôn có thể khiến tâm trạng cậu ấy tốt hơn nhiều cũng không phải chuyện gì xấu.”
Thảo luận cả buổi trời, cuối cùng cũng ra được kết luận, tên Vương Dụ Tôn này tiếp cận Mạnh Hạc Đường vẫn là chuyện tốt, mọi người liếc nhìn nhau, ai nấy đều nản lòng mà cúi đầu xuống.
Trương Vân Lôi nói: ”Có thể, ta nói là có thể thôi, nhà Mạnh ca cũng là làm ăn kinh doanh, Mạnh ca cũng thông minh, sẽ không ngốc tới mức giao tiệm thuốc Châu Ký cho người khác đâu!”
Doanh nhân cao cấp như Tạ Kim liếc nhìn y, nhướng mày: ”Cậu thấy Vương Dụ Tôn thật sự sẽ ngốc tới cái mức đề nghị thẳng với tiểu Mạnh là hắn muốn lấy tiệm thuốc Châu Ký à?”
Một vị doanh nhân ở đẳng cấp cao khác là Loan Vân Bình thở dài: ”Gây rối, cướp đoạt, phá sản, thu mua, âm mưu quỷ kế trên thương trường nhiều vô số kể, tiểu Mạnh đúng là rất thông minh, nhưng vì cậu ấy làm người quá chân thành, Vương Dụ Tôn muốn thâu tóm tiệm thuốc Châu Ký thì vẫn có cách.”
Trương Vân Lôi cũng không còn lời nào để nói, chầm chậm cúi đầu.
Vương Cửu Long áy náy tặc lưỡi: ”Trời đất ơi! Tại đệ hết! Nếu như đệ hiểu chuyện một chút, chịu ngoan ngoãn tiếp quản gia nghiệp thì cha đệ đã không tìm tới đệ ấy rồi!”
Quách Kỳ Lân nghe câu đó xong, thoáng chốc liên tưởng tới bản thân, đột nhiên cũng cảm thấy nhiều năm qua mình vì né tránh những chuyện phiền toái đó mà trốn nhà đi, đào hôn gì đó, đúng là hơi không hiểu chuyện.
Dương Cửu Lang đưa mắt nhìn Vương Cửu Long, hừ một cái: ”Đệ đó, có thời gian rảnh thì ngẫm lại xem nhà đệ nên làm thế nào đi, sao không nghĩ cách cho đệ? Chuyện của nhà đệ từ lâu đã không còn là chuyện đùa nữa rồi đó!”
”Hả?” Vương Cửu Long vẫn chưa nhận ra kịp: ”Ý huynh nói là việc kinh doanh của nhà đệ sớm đã bị người ta cướp đi rồi hả!?”
”Đừng nói là tới giờ đệ mới biết nha!” Dương Cửu Lang nhếch mày, nhìn hắn với vẻ hơi khó tin: ”Cha đệ giao luôn con dấu cho hắn rồi, đợi một ngày nào đó mà ông ấy thật sự nghe lời hắn về Thiên Tân dưỡng lão, bước kế tiếp của hắn chính là đuổi đệ ra khỏi nhà đó!”
”Chuyện này…Sao chỉ trong vòng một đêm mà có thể long trời lở đất như vậy chứ! Đệ còn chẳng phát hiện ra có chuyện gì khác thường nữa, đột nhiên huynh lại nói cho đệ biết là đệ phá sản rồi!” Vương Cửu Long ngây người, trừng mắt, mới vừa ý thức được mối nguy.
Trương Cửu Linh vả cho hắn một phát: ”Đó xem đi! Ta đã sớm nói với ngươi là có vấn đề rồi mà! Ngươi không tin!”
Vương Cửu Long cuống quít đứng bật dậy: ”Không được! Đệ phải về nói cho cha đệ biết!”
”Thôi đi!” Dương Cửu Lang nói với vẻ ghét bỏ: ”Nếu đệ về nói cho cha đệ biết, vậy thì cùng lắm là hắn đuổi luôn cha đệ ra khỏi nhà, theo ta thì đệ cứ giả vờ như không biết gì đi thì tốt hơn, ít nhất là còn có chỗ ở, có cơm ăn!”
Vương Cửu Long bĩu môi, nói với vẻ đáng thương: ”Vậy, vậy đệ phải làm sao đây?”
Mọi người nhìn hắn với vẻ bình tĩnh lạ thường, không ai nói năn gì, làm sao đây á? Không có cách làm sao cả! Trừ phi cướp được gia sản về, kéo cho Vương Dụ Tôn ngã ngựa, nhưng nếu thật sự có cách đó thì họ đã không cần buồn phiền rồi.
Trong Chiêm Thủy Lam ở phía đối diện, trùng hợp Quách Đức Cương và Vu Khiêm đang ở đây uống trà, nhìn đám nhỏ đang rũ cụp đầu trên sân thượng lầu hai Minh Nguyệt Lâu bên kia qua cửa sổ, hai người cười cười bất đắc dĩ.
Vu Khiêm nhấp một hớp trà, cười nói: ”Thình lình kẻ địch đã đánh tan một tòa thành, đánh trở tay không kịp, xem dọa tụi nhỏ sợ rồi kìa.”
Quách Đức Cương hít một hơi sâu: ”Nhắc tới thì phải nói đúng là em rể của ta thật hồ đồ, gia sản to lớn như vậy mà lại tùy tiện giao cho người khác.”
”Theo ta nói thì vẫn là thằng bé Vương Dụ Tôn đó có bản lĩnh.” Vu Khiêm nói, lắc đầu với vẻ tiếc nuối: ”Tiếc là nó quá nóng lòng muốn thành sự, bản lĩnh lại không dùng cho con đường ngay thẳng.”
Quách Đức Cương nghe có vẻ ông ấy rất thích Vương Dụ Tôn, cười hỏi: ”Sắp chọn hội trưởng rồi, nếu nó thật sự có thể lấy được tiệm thuốc Châu Ký thì ngài thấy thế nào?”
”Vậy thì nó là hội trưởng thôi chứ sao.” Vu Khiêm nói một cách thản nhiên, nhướng nhướng mày như đùa: ”Cổ phần của ai nhiều thì người đó có quyền thế, ai có quyền thế thì người đó là lão đại, không phải cả thế giới này đều chọn hội trưởng như vậy sao?”
”Nói cũng đúng.” Quách Đức Cương gật đầu, lại nhìn về phía người thứ ba ở bên cạnh: ”Con thấy sao?”
Đào Dương vẫn đang nhìn chằm chằm vào Quách Kỳ Lân, nghe vậy thì lấy lại tinh thần, khẽ cúi đầu cười nói với sư phụ: ”Con cũng bị kẹt trong đó, con…cứ để mắt mà xem đi vậy.”
”Dùng mắt nhìn là tốt.” Quách Đức Cương vỗ vai y: ”Dùng miệng để nhìn thì não không dùng được, dùng tai để nhìn thì dễ nhìn lầm, dễ nghe những lời gièm pha xấu, dùng mắt nhìn thì miệng khó mà nói, không nghe xúi giục, nhìn rõ ràng nhất.”
Đào Dương suy nghĩ một lát, sau đó mới gật đầu: ”Nhận lời chỉ dạy của sư phụ.”
Quách Đức Cương mỉm cười nhìn y, ông ấy lại nhắc nhở thêm một câu: ”Nhưng bản thân con cũng kẹt trong đó, đợi tới khi nhìn rõ rồi thì đừng nên mặc kệ không quan tâm tới.”
Đào Dương cúi đầu cười: ”Tất nhiên rồi ạ.”