Lạc Bân lặp lại câu hỏi, giọng điệu bình thản như đang bàn công việc.
Nhưng ai cũng thấy ông ta rất đáng sợ.
Mọi người câm như hến, không dám phát ra tiếng động nào.
“Lạc Bân, ông có giỏi thì giết tôi đi… Á…”
Bành Cương vẫn mạnh miệng.
Nhưng chưa nói hết câu, Lạc Bân đã ra hiệu cho vệ sĩ bẻ thêm một ngón tay nữa của Bành Cương.
“Xem ra, trừng phạt như vậy vẫn quá nhẹ.
Nếu không ông cũng không mạnh miệng được như vậy”.
Lạc Bân mỉm cười, chợt lên tiếng: “Nếu câu trả lời của ông không khiến tôi hài lòng, tiếp theo sẽ bắt đầu từ cánh tay”.
“Nói, ai đã sai khiến ông?”
Lạc Bân hỏi thêm một lần nữa.
Bành Cương liên tục bị bẻ hai ngón tay, đau không chịu nổi.
Cuối cùng ông ta cũng biết sợ.
Vệ sĩ vừa cầm cánh tay ông ta đã hét lên: “Tôi nói! Tôi nói!”
“Trần Hải đưa ảnh bảo tôi vu oan hai người.
Đợi tin tức lan truyền, danh tiếng của chi nhánh Giang Hải sẽ bị hủy hoại.
Chỉ cần tôi hoàn thành nhiệm vụ này, ông ta sẽ đề bạt tôi về tổng công ty làm việc”.
“Tôi bị ép buộc.
Trần Hải nói nếu tôi không làm sẽ đá tôi ra khỏi tập đoàn Nhạn Thanh.
Ông ta là phó tổng giám đốc của tổng công ty, tôi không thể không nghe theo!”
Bành Cương thật sự biết sợ, còn lấy điện thoại ra: “Phải rồi sếp Lạc, tôi còn giữ ghi âm đây này”.
Dứt lời, ông ta mở một đoạn ghi âm, cuộc trò chuyện trong đó hoàn toàn giống hệt lời ông ta nói.
Đúng là Trần Hải uy hiếp ông ta làm vậy.
Giờ đây, chân tướng sự thật mới được làm rõ.
Các nhân viên vốn đang oán thầm Lạc Bân đã hiểu ra mọi chuyện.
Tần Y đỏ bừng hai mắt, bây giờ mới hiểu bản thân suýt nữa trở thành vật hy sinh trong cuộc tranh giành quyền lực của các lãnh đạo tập đoàn Nhạn Thanh.
“Nếu mọi chuyện đã rõ ràng, từ nay trở đi ông hãy cút khỏi tập đoàn Nhạn Thanh đi!”, Lạc Bân quyết định.
“Sếp Lạc, mỗi tháng tôi còn phải trả mấy chục nghìn tiền nhà, còn phải nuôi bố mẹ già và con nhỏ.
Xin ông tha cho tôi lần này, tôi thực sự biết sai rồi”.
Bành Cương vội vàng quỳ sụp xuống cầu xin.
Mặc dù ông ta chỉ là một trưởng phòng tiêu thụ nhưng đãi ngộ của công ty rất tốt.
Trừ đi tiền bảo hiểm mỗi tháng ông ta vẫn thu về mấy chục nghìn tệ.
Tháng trước ông ta mới đổi biệt thự mới, mỗi tháng phải trả cho ngân hàng vài chục nghìn.
Hiện giờ không hoàn thành nhiệm vụ Trần Hải giao, hi vọng về tổng công ty cũng không còn.
Nếu bị Lạc Bân sa thải thì ông ta sẽ không còn gì cả, đến cả tiền nhà cũng không trả nổi.
“Làm sai thì phải chịu phạt.
Tôi không gọi cảnh sát đến bắt ông, chỉ sa thải ông đã tạo điều kiện hết mức rồi.
Nếu ông còn muốn dây dưa, tôi sẽ báo cảnh sát”, Lạc Bân lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Bành Cương giật nảy mình.
Ông ta đã vu oan người khác ở nơi đông người, chứng cứ rất rõ ràng, thực sự có thể cấu thành tội danh.
Một khi có tiền án, đời này sẽ không còn cơ hội bò đến vị trí hiện giờ nữa.
Ông ta chỉ có thể cam chịu rời đi.
Phòng họp yên tĩnh trở lại.
Lạc Bân nhìn quanh một lượt: “Hi vọng mọi người sẽ lấy chuyện hôm nay làm gương.
Nếu còn ai dám làm vậy, tôi sẽ lấy danh nghĩa công ty kiện ra tòa.
Tan họp!”
Lạc Bân về tới văn phòng, thấy Dương Thanh tới nên lập tức tranh thủ báo cáo chuyện vừa rồi.
Ánh mắt Dương Thanh trở nên lạnh lẽo: “Xem ra ở tổng công ty có vài con sâu mọt cần diệt”.
“Chủ tịch, tôi nghĩ chuyện này không đơn giản vậy đâu.
Trần Hải chỉ là phó tổng giám đốc của tập đoàn lại muốn lật đổ cả chi nhánh Giang Hải, rất không hợp lý”, Lạc Bân nêu ý kiến.
“Hôm nay ông làm rất tốt.
Chuyện tổng công ty không cần ông nhúng tay, tôi sẽ tự xử lý”.
Dương Thanh hiểu rõ tâm tư của Lạc Bân, chỉ cảnh cáo một câu rồi nói tiếp: “Hiện giờ tôi rất cần người trợ giúp.
Chỉ cần ông trung thành, nhất định tôi sẽ không bạc đãi ông”.
Nghe vậy, Lạc Bân vui sướng vội đáp: “Xin chủ tịch yên tâm, tôi sẽ không làm cậu thất vọng đâu!”
Ông ta vốn còn lo lắng mình xử lý quá cực đoan, không ngờ Dương Thanh lại hài lòng, còn ám chỉ ông ta là người của anh khiến ông ta vô cùng kích động.
“Sếp Lạc, nguy rồi, Bành Cương vừa mới chết!”
Đúng lúc ấy, một bóng người bỗng chạy vọt vào, hoảng sợ nói.
“Cái gì? Ông ta chết rồi? Sao lại chết?”
Lạc Bân kinh ngạc đứng bật dậy.
– —————————
.