– Nhiều thánh tinh vậy?
Số thánh tinh này gần như bằng lợi nhuận một năm của cả Hải Khắc gia tộc, không ngờ Dương Khai lấy bừa ra một phát là có, điều này khiến y rất kinh ngạc, nghĩ mãi không hiểu trong thời gian ngắn như vậy, Dương Khai làm cách nào có được món của cải lớn đến thế.
Dù sao thì ban đầu lúc tìm được hắn, nhẫn không gian duy nhất trên tay hắn cũng bị y lấy mất, cũng coi như không còn gì trên người nữa.
Mặt khác, Dương Khai tự nhiên lấy ra nhiều thánh tinh đến vậy đưa cho y, cũng khiến Dư Phong có cảm giác được tín nhiệm, vội vàng nói:
– Dương huynh yên tâm, ta nhất định sẽ mua về nhiều nguyên liệu nhất với giá tốt nhất.
Rồi nhìn sang Vũ Y căn dặn:
– Tiểu thư thì tạm thời là phiền hai người trông nom.
Dương Khai gật đầu, lúc này Dư Phong mới bay về phía Thiên Vận Thành.
Về Dư Phong, Dương Khai vẫn khá yên tâm, có thể vì Vũ Y mà trở mặt với trưởng lão nhà mình, nam nhân như vậy tuy hơi ngốc, nhưng không có nhiều tâm cơ.
– Vũ Y, cô đi nghỉ trước đi, trông sắc mặt xấu quá.
Dương Khai nói với Vũ Y.
Vũ Y khẽ gật đầu, im lặng đi cùng Dương Viêm vào trong sơn động.
Trở lại sơn động, Dương Khai dọn dẹp nhẫn không gian và không gian Hắc Thư của mình, những thứ không dùng đến đều ném hết cho Dương Viêm. Bản lĩnh của Dương Viêm hắn đã biết rồi, nay cần bố trí trận pháp để bảo vệ sơn động này, nguyên liệu càng nhiều thì càng tốt.
Cầm Mộc thuộc tính Lôi sinh ra từ cái chết của yêu thú bậc mười Lôi Loan thì Dương Khai giữ lại, tác dụng của thứ này hắn phải bàn bạc rõ ràng với Dương Viêm mới được.
Xử lý xong số này, hắn mới bày ra mấy chục viên thánh tinh thượng phẩm bên cạnh, ngồi trong Tụ Linh Thất Thái Kỳ, bắt đầu củng cố cảnh giới Thánh Vương Cảnh.
Nếu là thăng cấp một cảnh giới nhỏ, thì việc củng cố không quan trọng mấy, nhưng đại cảnh giới thì bắt buộc phải làm, điều này rất có lợi cho việc tu luyện sau này.
Phong ba ở Long Huyệt sơn tạm thời lắng xuống, nhưng ở Hải Khắc gia tộc thì lại náo động.
Một nam bằng hữu của Vũ Y tu vi Nhập Thánh tam tầng cảnh giết chết Từ Chí Thâm với tu vi Thánh Vương tam tầng cảnh, cướp đi hai bí bảo của lão, một nữ bằng hữu khác không chỉ là luyện khí sư Thánh cấp, mà còn là một vị đại sư tinh thông trận pháp!
Tin tức này truyền khắp Hải Khắc gia tộc, tất cả mọi người đều phải kinh ngạc.
– Thanh Nham, ngươi nói tên thanh niên Dương Khai đó đã giết chết lão cáo già Từ Chí Thâm? Nhưng ngươi có tận mắt nhìn thấy?
Giữa đại điện nghị sự của gia tộc, một lão già râu dài ngồi trên vị trí đầu chậm rãi hỏi, trong lời nói có chút gì đó không tin tưởng.
Đây là đương kim gia chủ của Hải Khắc gia tộc, Y Ân.
Không phải Y Ân lão không muốn tin Ba Thanh Nham, chỉ là chuyện lần này thực sự quá khó tin. Nếu nói Dương Khai giết chết một Thánh Vương nhất tầng cảnh thì còn có thể, nhưng Từ Chí Thâm là ai? Là một trưởng lão của Từ gia, là một trong số những người mạnh nhất Từ gia, kể cả lão đích thân ra tay cũng chưa chắc thắng được, nếu Từ Chí Thâm lấy ra Bách Nhạc Đồ, lão chỉ còn cách bỏ chạy.
Nếu chuyện này là do người khác nói ra, thì Y Ân chỉ cười cho qua, chắc chắn sẽ không cho là thật, nhưng sao cứ phải là Ba Thanh Nham.
Chẳng những Y Ân nghi ngờ, mà mười mấy trưởng lão trong đại điện cũng nhìn Ba Thanh Nham với vẻ mặt kỳ quái.
– Lão Ba, có phải ông luyện quá hóa hồ đồ rồi không? Ban ngày ban mặt triệu tập bọn ta chỉ vì lời bịa đặt này, chẳng vui gì hết.
Một trưởng lão tên Ngõa Luân ngồi bên trái bật cười.
– Đúng vậy đó Ba trưởng lão, ông muốn nói đùa thì ta đề nghị đổi chuyện khác, chuyện này không buồn cười chút nào.
Một mỹ phụ thân hình đẫy đà có vẻ bất mãn, đây là một vị cung phụng của Hải Khắc gia tộc, tên là Hoàng Quyên.
– Thanh Nham, nói rõ xem, ta tin ngươi không phải kẻ không biết chừng mực!
Y Ân nhìn Ba Thanh Nham.
Ba Thanh Nham không biến sắc, lão biết lời mình nói có hơi khó tin, nếu người khác nói vậy với lão, lão cũng sẽ không dễ dàng đi tin được, nên không hề để tâm tới lời chế nhạo của Ngõa Luân và Hoàng Quyên, chỉ vung một tay về phía sau:
– Vào hết đi.
Mười mấy người kéo nhau vào, những người này đều thuộc lớp hậu bối của Hải Khắc gia tộc, chính là nhóm người cùng Ba Thanh Nham đến Long Huyệt sơn, sau khi vào tới nơi, tất cả đều đồng loạt thi lễ.
Các trưởng lão đều biết Ba Thanh Nham muốn làm gì, nên cũng im lặng chờ đợi.
– Ô Khắc, ngươi hãy thuật lại chuyện hôm nay ngươi nhìn thấy cho gia chủ và các trưởng lão nghe, không được giấu diếm điều gì, cũng không được thêm bớt, bằng không gia pháp chờ sẵn!
Ba Thanh Nham thản nhiên nói.
Ô Khắc vội vàng chắp tay đáp, lần lượt kể hết lại chuyện hôm nay Từ Chí Thâm kéo người tới Long Huyệt sơn gây chuyện với Dương Khai, rồi tới cuộc chiến sau đó. Tiểu tử này miệng lưỡi không tệ, tuy lúc đó chắc nhìn ra được gì, nhưng miêu tả lại thì vô cùng tỉ mỉ, gần như tái hiện lại được toàn cảnh.
Khi nghe tới đoạn Vũ Y và Dư Phong vì bảo vệ Dương Khai mà thoát li gia tộc, đối đầu với Ba Thanh Nham, nhiều trưởng lão sắc mặt lập tức trở nên khó coi, yêu cầu gia chủ phái người đi bắt nha đầu đó về xử theo gia pháp để răn đe.
Song rất nhanh, họ không nhắc đến vấn đề này nữa. Dương Khai cướp đoạt U Ảnh Hồn Tơ của Từ Chí Thâm, xóa đi dấu vết thần hồn của Từ Chí Thâm chỉ trong nháy mắt, ép lão sử dụng Bách Nhạc Đồ, tung ra sáu hư ảnh ngọn núi, được bốn ngọn núi bảo vệ mà vẫn bị đám mây tạo thành từ thứ lửa đen kịt thiêu chết, sau đó là cảnh đột phá khủng khiếp của Dương Khai lên Thánh Vương Cảnh…
Tất cả trưởng lão đều nghẹn họng, cơ hồ không dám tin vào tai mình.
Họ đã gần tin rồi, vì lúc nãy, họ cảm giác được một vài điều dị thường ở thiên địa linh khí, Long Huyệt sơn cách chỗ này không quá xa, họ tất phát giác ra, chỉ là không để ý mà thôi.
Hóa ra đó là động tĩnh từ việc một người đột phá lên Thánh Vương Cảnh!
Ô Khắc nhanh chóng kể xong, Ba Thanh Nham nhìn mười mấy người còn lại hỏi:
– Lời của Ô Khắc nói có nửa câu dối trá nào không?
Mười mấy người đó đều lắc đầu:
– Không ạ.
– Chuyện hôm nay, các ngươi cũng tận mắt nhìn thấy?
– Vâng thưa trưởng lão!
Họ gật đầu.
– Được rồi, các ngươi lui ra đi.
Ba Thanh Nham phất tay, mười mấy người hành lễ rồi đồng loạt lui ra.