Ai có thể nghĩ tới, Lăng Hàn cư nhiên sẽ vào lúc này xuất hiện, cường đại như Thiên Thần!
Này để cho bọn họ nghĩ tới Lăng Hàn trước đây khai thiên, một người chống Thương Thiên, khai phá Càn Khôn, Thần uy không gì sánh được.
Bọn họ lại muốn phản người như vậy?
Dựa vào, trước đây đầu bị lừa đá sao!
– Bắt lại, ngọ môn xử tử!
Lăng Hàn lạnh lùng nói, có chút giới hạn là không thể vượt qua, bằng không dùng cái gì trị quốc, dùng cái gì để kẻ dưới phục tùng?
Ánh mắt của hắn đảo qua, tu vi của đám người kia toàn bộ bị phế, vệ sĩ như lang như hổ xông tới, bắt hết đám phản nghịch, mỗi một người đều cố ý quyền đấm cước đá.
Đám vệ binh này dĩ nhiên hận chết loại phản nghịch, Lăng Hàn vì Hằng Thiên Đại Lục làm bao nhiêu sự tình, các ngươi lại dám nhân lúc hắn đi làm con tin phản loạn!
Dựa vào, thật muốn hiện liền giết chết đám súc sinh này.
Lăng Hàn trải qua Đồ Đằng truyền lời, tuyên cáo hắn trở về, cũng nói đến trận phản loạn này, thanh âm rầm rầm truyền khắp Đại Lăng Triều.
– Ngô hoàng vạn tuế!
– Bệ Hạ đã trở về!
Triều dân đều hoan hô không ngớt, dân chúng bình thường rất thực tại, bọn họ không quan tâm ai làm Hoàng Đế, chỉ cần mình sống tốt, đó chính là Hoàng Đế tốt.
Lăng Hàn để bọn họ thoát khỏi vận mệnh trở thành Nhất Giới Đan, này là ân cứu mạng. Dẫn bọn hắn đi tới Thần giới, Linh khí dư thừa, tuy không phải mỗi người đều biết tu luyện, nhưng ở trong dạng hoàn cảnh này, không chỉ bách bệnh không sinh, hơn nữa thọ nguyên còn có thể kéo dài, chí ít sống trăm tuổi là không thành vấn đề, đây cũng là đại ân!
Hoàng Đế tốt như vậy, ai không kính yêu?
Lại còn chạy ra súc sinh không có lương tâm muốn đoạt quyền? Ta phi!
Rất nhiều người đều mang trứng gà, quả táo, quả cam, muốn đi ngọ môn xem hành hình, còn phải ném mặt của bọn họ, để cho bọn họ mang tiếng xấu muôn đời.
Lăng Hàn triệu đám lão hữu Nhạc Khai Vũ, Tiễn Vô Dụng, Hồ Phong Nguyệt vào hoàng cung, trước hắn không muốn tiết lộ bí mật mình trở về, bởi vậy không có gặp các lão bằng hữu, hiện tại giải quyết xong Ngũ Tông, hắn tự nhiên phải hội tụ với những người này.
Hắn lại bắt đầu đưa đan dược.
Một quốc gia cường đại, không có khả năng chỉ dựa vào vài người khởi động.
Bọn người Lăng Hàn, Hoàng Vũ đều chí ở bốn phương, nhất là Lăng Hàn, còn có sứ mệnh tìm Côn Bằng Cung, Ngũ Tông tổ địa, đâu thể nào vĩnh viễn ở lại Hợp Ninh Tinh?
Bởi vậy, bọn họ phải cố gắng bồi dưỡng người nối nghiệp, hắn mang Hằng Thiên Đại Lục lên đây, tự nhiên có nghĩa vụ cho nó một tương lai tốt.
Ở dưới sự trợ giúp vô tư của Lăng Hàn, tất cả mọi người đều tiến bộ như bay.
Để cho Lăng Hàn chờ mong nhất, là Trầm Trung Thành, Hiên Viên Tử Quang, Văn Nhất Kiếm, Trầm Trung Thành cùng Văn Nhất Kiếm đều có thiên phú võ đạo kinh người, mà khí vận nghịch thiên của Hiên Viên Tử Quang ở Thần giới cũng không tiêu thất, hắn liên tục lấy được thiên tài địa bảo, lại là người thứ nhất trong chúng nhân đạt đến Phá Hư Cảnh.
Những người này tự nhiên sớm không còn tâm tư cạnh tranh với Lăng Hàn, chỉ nỗ lực tu luyện, để Đại Lăng Triều phát triển thành thế lực số một số hai của Thần giới.
Lăng Hàn cũng không có bạc đãi bọn hắn, có thể nói, trừ Luân Hồi Thụ, bọn họ hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất mà Lăng Hàn có thể.
Chỉ là không có Luân Hồi Thụ ngộ đạo, trong bọn họ muốn ra một Thần Linh, phỏng chừng ít nhất là chuyện mười năm sau đó, đây là lý thuyết, trên trăm năm cũng rất bình thường, dù sao nội tình của bọn họ quá kém.
Đám người Tàn Dạ, Nghiễm Nguyên, Chu Vô Cửu, Nguyên Thừa Hòa…. bởi vì là thị vệ của Lăng Hàn, đãi ngộ dĩ nhiên tốt hơn rất nhiều, có thể ở dưới Luân Hồi Thụ tìm hiểu, dù cho thiên phú võ đạo của Nghiễm Nguyên cùng Chu Vô Cửu đều không quá tốt, nhưng có câu nói, tìm hiểu ở dưới Luân Hồi Thụ, coi như là heo cũng có thể tu thành Chân Thần, bọn họ dù gì cũng mạnh hơn heo a?
Đan Sư Hiệp Hội sớm thành thế lực phụ thuộc hoàng gia, Lăng Hàn cũng không tàng tư, truyền thụ đại lượng kinh nghiệm cùng đan phương, tin tưởng chỉ cần nhóm Đan Sư này lớn lên, Đại Lăng Triều phát triển có thể đi vào quỹ đạo, mà không cần luôn dựa vào hắn.
Chúng mỹ nữ Lâm Hương Cần, Văn Nhân Thiên Thiên thì vừa vui mừng lại cô đơn, các nàng đã từng có cơ hội bắt lấy nam nhân kia, đáng tiếc, bởi vì một số nguyên nhân mà bỏ lỡ.
—————