“Thiên kiếp! Thiên kiếp!”
Không biết ở hướng nào chợt truyền tới tiếng hô kinh ngạc này.
“Mẹ nó, không phải tiểu tử này định độ kiếp ở Viêm Hoàng đấy chứ?”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân trên đỉnh núi không thể bình tĩnh được nữa, đứng bật dậy chuẩn bị rời khỏi Viêm Hoàng bất cứ lúc nào.
“Nếu hắn độ kiếp ở đây thì cả Viêm Hoàng sẽ phải hứng chịu tai hoạ”, Sở Linh Ngọc cũng phải lên tiếng.
“Chuyển bị di chuyển đi! Nếu biển thiên kiếp đánh xuống thì chết hết đấy”.
Khi mọi người chửi bới thì lôi kiếp vốn đang nhanh chóng ngưng tụ trên cửu tiêu từ từ tản ra, người của Viêm Hoàng thấy thế không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Thiên kiếp tản đi rồi sao?”
“Thiên kiếp vẫn còn, chỉ là đã bị người độ kiếp phong ấn mà thôi”, Thiên Tông Lão Tổ nói đúng điểm mấu chốt.
Sự thật đúng như ông ấy đoán.
Đúng là Diệp Thành đã phong ấn thiên kiếp của mình, thiên kiếp bá đạo như vậy đương nhiên phải để dành cho kẻ địch, không thể lãng phí. . Truyện Ngược
Giờ phút này, thế giới nhỏ trong không gian đã được ánh sáng vàng bao phủ, mà thần quang trên người Diệp Thành là rực rỡ nhất.
Tiến cấp đến cảnh giới Không Minh khiến khí huyết trên người Diệp Thành càng dồi dào hơn, thần quang bắn ra tứ phía, cơ thể hoàng kim chói mắt, còn có rất nhiều dị tượng bao quanh cơ thể, thi thoảng cũng nghe thấy thiên âm đại đạo đan xen.
Không biết đến lúc nào ánh sáng vàng quanh thân Diệp Thành mới từ từ hội tụ vào cơ thể hắn.
Sau đó khoé miệng hắn trào ra một vệt máu tươi.