Được lắm, mình vừa mới khoác lác tận trời nói mời được Đinh Phong Thành khó khăn đến mức nào, còn chê cười Giang Nghĩa không có nhân mạch.
Kết quả thì sao?
Giang Nghĩa là em rể của Đinh Phong Thành!
Có quan hệ này, đây còn không phải là tùy tùy tiện tiện có thể nói chuyện hợp tác hạng mục? Đâu cần phải phiền toái như vậy?
Bình thường trong nhà xào hai món, gọi điện thoại về nhà nói chuyện.
Bây giờ nghĩ lại những lời Giang Nghĩa đã nói, không có câu nào là nói đùa, ngược lại bản thân Viên Triệu Hào lại lộ ra vẻ tiểu nhân không biết điều.
Ông ta ngượng đỏ bừng mặt, muốn đào cái hố chôn mình cho rồi.
Vốn cho rằng mình có thể mời Đinh Phong Thành đến là một việc rất lợi hại, có thể nở mày nở mặt trước mặt Kỳ Chấn, là một việc có thể hãnh diện.
Kết quả, chỉ làm nền cho người khác.
Đinh Phong Thành và bản thân một chút quan hệ cũng không có, đi lên ngồi bên cạnh Giang Nghĩa, người mình mời đến lại trở thành “đồng bọn” của người khác, trong đầu Viên Triệu Hào tức chứ.
Nhưng có tức giận nữa, thì có thể làm gì chứ?
Aiz!!!
Ngược lại Kỳ Chấn, vừa mừng vừa sợ.
Có quan hệ “em rể” này của Giang Nghĩa, tin rằng trao đổi không có gì trở ngại.
Trên thực tế, chỉ cần Giang Nghĩa mở miệng, Đinh Phong Thành căn bản sẽ không do dự, một lời đồng ý, hạng mục đều là Giang Nghĩa giúp anh ta lấy được, anh ta sao có thể làm trái ý Giang Nghĩa?
Chỉ có thể nói, nước cờ này Viên Triệu Hào đi quá nát!
Bữa cơm này, Viên Triệu Hào khó có thể nuốt nổi, đũa cũng không động mấy lần, vẫn luôn nhìn Giang Nghĩa, Đinh Phong Thành nói chuyện cực kỳ vui vẻ.
Khách mình mời tới, kết quả lại có quan hệ rất tốt với Giang Nghĩa, đây là lý lẽ gì chứ?