Dưới tình huống bình thường, ai nhìn thấy trường hợp như vậy đều không vui, những người khác đều ra tiếp đón mình, sao chỉ mình người đó khác biệt?
Sắc mặt Kỳ Chấn có chút khó coi.
Viên Triệu Hào thì trốn sau lưng cười trộm, trong lòng tự nhủ có một màn kịch hay để xem, như thế này Giang Nghĩa chắc là sẽ bị mắng đến máu chó đầy đầu.
“Giang Nghĩa, tôi xem anh còn đắc ý thế nào?” Viên Triệu Hào nghĩ trong lòng.
Ai ngờ…
Đinh Phong Thành lúc đầu sửng sốt hai giây, sau đó cười ha hả.
Nụ cười này, làm mọi người choáng váng.
Đặc biệt là Viên Triệu Hào, ông ta cho rằng Đinh Phong Thành phải giận tím mặt, muốn phất tay rời đi, kết quả không ngờ, lại cười ha hả.
Có ý gì?
Xem không hiểu.
Chuyện làm ông ta kinh ngạc hơn còn ở phía sau.
Chỉ thấy Đinh Phong Thành bỏ qua mọi người, cung kính đi về phía Giang Nghĩa, còn vô cùng thân thiện chủ động nói: “Sao cậu cũng ở đây?”
Giang Nghĩa vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
“Tôi và chủ tịch Kỳ là bạn tốt, hôm nay đến ăn cơm với chủ tịch Kỳ, ai biết anh cũng muốn đến cọ cơm.”
“Vị trí đã chuẩn bị sẵn cho anh rồi, ngồi đi.”
Vị trí bên cạnh Giang Nghĩa, đó là vị trí của người bên dưới, tuyệt đối không phải là vị trí mà nhân vật quan trọng nên ngồi.
Kết quả, Đinh Phong Thành không chút do dự, ngược lại vô cùng vui vẻ ngồi lên, vô cùng quen thuộc nói chuyện với Giang Nghĩa.
Một màn này làm mọi người ngây ngốc.
Vẻ mặt Viên Triệu Hào mơ màng, ai có thể giải thích một chút, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?