Trần Trung bối rối khó hiểu, vừa rồi khi Tần Đức Chính nói, chừng nào sáu gia tộc kia lập được công lớn cho Vương tộc họ Tần thì có thể cân nhắc để họ trở về vị trí cũ, lúc đó đúng là đã khiến ông ta bỗng nảy sinh cảm giác lo lắng.
Nhưng giờ đây, cảm giác này đều đã biến mất, ông ta kiên định nói: “Bây giờ thì không có!”
“Hử? Nói vậy tức là vừa rồi thì có?”
Trần Trung gật đầu: “Vừa rồi tôi cũng sợ, theo bản năng thôi, nhưng sau tôi đã nghĩ kĩ càng, muốn lập được công lớn cho Vương thành Tần đâu dễ dàng gì”.
“Nếu thực sự có ngày đó, thì khi ấy địa vị của nhà họ Trần ở Vương thành Tần cũng đã vượt xa các gia tộc khác, dù có gia tộc được nâng cao địa vị cũng rất khó có thể trở thành đối thủ của nhà họ Trần”.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.
“Quan trọng hơn nữa là, trước khi bọn họ có cơ hội lập công với Vương thành Tần, tôi tin tưởng rằng nhà họ Trần có lẽ đã lập được công lớn cho Vương thành Tần này rồi!”
Tần Đức Chính có thể nhận ra những lời này đều xuất phát từ đáy lòng Trần Trung, ông cụ bèn cười lớn: “Tốt! Tôi chờ ngày nhà họ Trần lập công lớn!”
Sau khi nói xong, Trần Trung cũng ra về.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Dương Thanh và Tần Đức Chính.
“Dương Thanh, lần này may nhờ có cháu, nếu không ông thật không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào.
Có lẽ lúc này nhà họ Tần đã bị diệt sạch rồi, đâu còn có thời khắc trở thành Vương tộc họ Tần như bây giờ?”
Tần Đức Chính cảm kích nói.
Cho đến giờ phút này, Tần Đức Chính vẫn cảm thấy như mình đang mơ.
Sáng nay Dương Thanh tới đây, nơi này còn là Vương thành Tào dưới sự thống trị của Tào Vương, mới mấy tiếng trôi qua, vừa tới buổi chiều, nơi đây đã biến thành Vương thành Tần, nằm dưới sự thống trị của nhà họ Tần.
Không chỉ thế, còn có hai cao thủ Thần Cảnh đã bỏ mạng ở Vương tộc họ Tần.
Bảy gia tộc lớn của Vương thành cũng đều đã quy phục nhà họ Tần, sau hôm nay, Vương thành Tần sẽ do Vương tộc họ Tần dẫn đầu.
Nhìn Tần Đức Chính cảm kích, Dương Thanh lắc đầu, sắc mặt lại lộ vẻ nghiêm túc: “Thực lực của cao thủ Miêu Thành đã vượt xa tưởng tưởng của cháu”.
“Thực lực của Miêu Vân Nghiễm vốn chỉ có Thần Cảnh trung kỳ, nhưng lại có thể lợi dụng cổ thuật đẩy thực lực lên tới Thần Cảnh đỉnh phong, loại thủ đoạn này, cháu cũng lần đầu nghe nói đến”.
“Miêu Vân Nghiễm đã lợi hại như vậy thì sư phụ ở Miêu Thành của ông ta còn mạnh cỡ nào?”
Nghe Dương Thanh nói thế, Tần Đức Chính cũng lo lắng ra mặt: “Lần này nhà họ Tần đã khiến cháu gặp phiền toái rồi!”
Dương Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Ông hai, nếu ông còn coi cháu là rể nhà họ Tần thì sau này đừng nên nói những lời như thế nữa”.
Tần Đức Chính cười cười: “Ừ, không nói, sau này không nói thế nữa, cháu là con rể của nhà họ Tần này, đồng thời cũng là quý nhân của nhà họ Tần”.
Cùng lúc đó, tại Miêu Thành xa xôi, trong một trang viên.
“Ọc!”
Sư phụ của Miêu Vân Nghiễm là Lưu lão quái đột nhiên hộc ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch đi.
Lần trước, khi Tần Như Phong bị giết, cổ trùng bị tiêu diệt, Lưu lão quái cũng đã như vậy.
Nhưng lúc này, phản ứng của Lưu lão quái càng mạnh hơn, cổ trùng trong người như đang phát điên cắn nuốt lục phủ ngũ tạng lão ta.
“Sư phụ!”
Một người trung niên vội vàng chạy vào, sợ hãi hô to, vội vã lấy ra một viên thuốc màu đen đưa cho Lưu lão quái.
Lưu lão quái vội vàng nuốt viên thuốc, nhưng cơn đau khủng khiếp trong cơ thể vẫn giằng xé chừng năm phút mới giảm bớt.
“Sư phụ, rốt cuộc đã có chuyện gì vậy? Chuyện gì làm người bị cổ độc phản phệ thế này?”
Người trung niên kia bấy giờ mới dám lên tiếng hỏi.
Sắc mặt Lưu lão quái trở nên dữ tợn cực kì, lão ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Đại sư huynh của con đã chết!”
“Cái gì? Miêu sư huynh chết rồi?”
Người trung niên kia không thể tin nổi, Miêu Vân Nghiễm đã đặt chân vào cảnh giới Thần Cảnh, thực lực thậm chí đã đạt tới Thần Cảnh trung kỳ.
Kể cả ở Miêu Thành này cũng không có mấy người xứng là đối thủ của ông ta.
Một người mạnh mẽ cỡ đó lại bỏ mạng ở thế giới bên ngoài sao?