Keng keng keng – –
Ba tiếng giòn vang, hai đệ tử Tiên Thiên cảnh nhị trọng của Lăng Vân Tông, thân ảnh bạo lui, danh kiếm trong tay đã cắt thành hai đoạn, khóe miệng máu tươi tràn ra, hiển nhiên đã bị thương.
Về phần tên đệ tử Tiên Thiên cảnh nhất trọng là đối thủ công kích chủ yếu của Huyền Thiên, chỉ kịp phát ra tiếng thét thống khổ thê lương, trường đao bị chém thành hai đoạn, thân thể một phân thành hai, bị Trọng Nhạc Kiếm chém đứt đôi thân thể.
Huyết nhục bay tứ tung, tiếng hét thê lương mà tuyệt vọng vang lên trong ngắn ngủi, hai nửa huyết thân bay ra xa.
Ánh mắt Huyền Thiên lãnh khốc mà bình tĩnh, đảo qua ba người còn sống, nói:
– Các ngươi đã tự tìm đường chết, vậy thì lưu mạng lại nơi này đi.
Vũ Nguyên Chiếu đang vui cười đông cứng lại, ánh mắt tràn ngập khoái ý lập tức biến thành sợ hãi.
Hai đệ tử Tiên Thiên cảnh nhị trọng trong ánh mắt chỉ chứa sợ hãi, một kiếm của Huyền Thiên in dấu vết thật sâu trong lòng của bọn họ, là đáng sợ như vậy.
Đột nhiên chuyển biến kết quả làm đệ tử Lăng Vân Tông không ngờ tới. xem tại TruyenFull.vn
Có thể vượt qua cảnh giới khiêu chiến đã là thiên tài, là rất thưa thớt, cả Thần Đao vương triều có thể đếm trên đầu ngón tay.
Có thể một kiếm trảm bay hai võ giả cao hơn một cảnh giới hơn nữa còn đánh trả chém giết một đệ tử cùng cảnh giới, không nói hiện tại và lịch sử của Thần Đao vương triều cũng là phượng mao lân giác.
Nhưng mà hiện tại Vũ Nguyên Chiếu năm người lại gặp được một người trong đó.
Thì ra tưởng rằng vào Thú Hoang Sơn Mạch gặp gỡ một đệ tử Thiên Kiếm Tông đi một mình, tu vi chỉ có Tiên Thiên cảnh nhất trọng thì năm người Vũ Nguyên Chiếu cho rằng nhặt được tiện nghi, lại không nghĩ rằng là đá trúng thiết bản, một thiết bản vô cùng chắc chắn.
Ánh mắt nhìn qua Huyền Thiên, hai đệ tử Lăng Vân Tông Tiên Thiên cảnh nhị trọng chân nhũn ra.
Vũ Nguyên Chiếu buộc vũ khí sau lưng, cầm xuống, đây là hai cây gậy kim loại dài chừng một mét, tỏa ra hào quang lóng lánh, bảo hoa sinh huy (*chiếu sáng), không biết là kim loại nào chế thành, nhưng chắc là quý hiếm.
Huyền Thiên xem qua ” luyện khí – – Cơ Sở Thiên “, cho nên nhìn qua binh khí có lịch duyệt hơn đa số võ giả, liếc là nhìn ra gậy trong tay Vũ Nguyên Chiếu chính là bảo khí.
Dùng thân phận của Vũ Nguyên Chiếu tại Lăng Vân Tông thì có được một kiện bảo khí ngược lại rất bình thường, nhưng mà cấp độ vũ khí không quá cao, hẳn là huyền giai hạ đẳng bảo khí, rất không có khả năng là trung đẳng.
Vũ Nguyên Chiếu cầm đầu đuôi hay cây côn này gắn vào nhau, xoay tròn nửa vòng, hình thành trường côn.
Trường côn này chỉa vào người Huyền Thiên, kinh hãi trong mắt Vũ Nguyên Chiếu đã qua, còn lại chính là khí thế trùng thiên, lớn tiếng nói:
– Thiên Kiếm Tông trừ Sở Phong ra, không ngờ lại xuất hiện một thiên tài vượt cấp khiêu chiến, một kẻ tu vi mới Tiên Thiên cảnh nhất trọng lại có bảo khí trong tay, ngươi có tư cách để cho ta ra tay, thiên tài cũng cần lớn lên, mới có thể đáng sợ, nhưng ngươi không có cơ hội phát triển, hôm nay là ngày cuối cùng của ngươi.
Với tư cách võ giả Tiên Thiên cảnh tam trọng, Vũ Nguyên Chiếu kinh hãi, không phải sợ hãi thực lực của Huyền Thiên mà là khiếp sợ chiến lực cùng tu vi đối lập của Huyền Thiên.
Tuy chiến lực Huyền Thiên kinh người, hai võ giả Tiên Thiên cảnh nhị trọng không phải là đối thủ, nhưng Vũ Nguyên Chiếu vẫn tự tin như trước, có thể đánh chết Huyền Thiên, võ giả Tiên Thiên cảnh tam trọng cũng không phải hai ba võ giả Tiên Thiên cảnh nhị trọng có thể so sánh.
Hơn nữa Vũ Nguyên Chiếu ở trong võ giả Tiên Thiên cảnh tam trọng võ giả cũng là người nổi bật, nếu không cũng không có khả năng trở thành một trong mười đại đệ tử nội môn của Lăng Vân Tông.
Đệ tử nội môn của Lăng Vân Tông, tu vi Tiên Thiên cảnh tam trọng tuyệt đối không dưới mười, thậm chí không ít hơn hai mươi, Vũ Nguyên Chiếu có thể tiến vào Top 10, đại biểu cho hắn có kinh nghiệm đánh bại võ giả Tiên Thiên cảnh tam trọng.
Huyền Thiên nhìn qua Vũ Nguyên Chiếu, trong mắt lộ vẻ coi rẻ, nói:
– Vũ Nguyên Chiếu, nếu ngươi có thể sống qua ba kiếm dưới tay của ta, hôm nay tha cho ngươi khỏi chết.
– Cuồng vọng!
Vũ Nguyên Chiếu giận dữ, sắc mặt trướng lên như gan heo, cả giận nói:
– Cho dù đệ tử đệ nhất nội môn Đặng Thành Phi của Thiên Kiếm Tông, cũng không dám nói với ta lời này.
– Đệ nhất đệ tử nội môn Thành Đặng Phi? Hẳn là Sở Phong đột phá Tiên Thiên cảnh tứ trọng, thành đệ tử hạch tâm sao?
Trong nội tâm Huyền Thiên nhớ lại, vấn đề này đương nhiên không nên thảo luận với Vũ Nguyên Chiếu, ánh mắt của hắn lộ ra sát ý, nhìn qua Vũ Nguyên Chiếu, nói:
– Chi bằng ngươi thử xem, trong ba kiếm sống trong tay của ta.
Sắc mặt Vũ Nguyên Chiếu biến ảo, trong nội tâm giận dữ, quát:
– Tiểu tử, ngươi đã hoàn toàn chọc giận ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi nhận hết thống khổ mà chết, tiếp ta một côn!
Vừa mới nói xong hai chân Vũ Nguyên Chiếu đập mạnh, đại địa chấn động, cả thân thể như diều hâu vồ thỏ, đánh về phía Huyền Thiên.
Bảo khí trường côn trong tay của Vũ Nguyên Chiếu sáng lên, phát ra hào quang vô cùng chói mắ, một côn đánh ra, côn lao vút, đủ đạt trăm bước, lóng lánh trời xanh, côn mang như nước chảy mây trôi, hoành kích trời cao, một côn kích xuống như bầu trời sụp đổ.
Thay đổi khôn lường, che áp đánh xuống, lưu vân bốn động, tám mặt phi kích.
Lưu Vân Thiên Kích Côn – – huyền giai trung phẩm vũ kỹ, tuyệt học Lăng Vân Tông.
Vũ Nguyên Chiếu này thật sự có vài phần bản lĩnh, một côn đánh ra, cho dù ba gã võ giả Tiên Thiên cảnh nhị trọng cũng phải chịu thua, so với Huyền Thiên một kiếm đánh lui hai người, kích giết một người, uy lực còn mạnh hơn ba phần.
Một côn đánh ra, không chỉ như nước chảy mây trôi, khí thế tự nhiên, hơn nữa bá đạo vô cùng, côn kích trường thiên.
Nhưng mà một côn này trong mắt Huyền Thiên thật sự không có gì.
Luận lực lượng, tuy một côn này bá đạo, nhưng cũng chỉ có năm ngàn cân mà thôi, so ra còn kém một kích một tay của Huyền Thiên.
Luận sơ hở, tuy một côn này như nước chảy mây trôi, nhưng cuối cùng không phải là nước chảy mây trôi, mà Vũ Nguyên Chiếu thi triển vũ kỹ này mặc dù có hình của nước chảy mây trôi, nhưng còn xa mới đạt tới mức nước chảy mây trôi.
Trong mắt Huyền Thiên thì một côn này có ít nhất là ba sơ hơ.
– PHÁ…
Huyền Thiên hét lớn một tiếng, Trọng Nhạc Kiếm trong tay đâm thẳng về phía trước, kiếm quang hiện ra, trong chốc lát bắn ra ngoài.
Một kiếm này tốc độ nhanh đến cực điểm, phát sau mà đến trước.
Keng – –
Một tiếng vang thật lớn.
Trọng Nhạc Kiếm đâm vào phía trên bảo khí trường côn, đúng là nối.
Lưu Vân Thiên Kích Côn, nhát định phải có Tiên Thiên chân khí cuồn cuộn mới có thể phát huy ra lực công kích mạnh nhất.
Cho nên Vũ Nguyên Chiếu sử dụng Tiên Thiên chân khí quán nhập vào trong trường côn, là cuồn cuộn không dứt.
Mà một kiếm của Huyền Thiên đánh đúng vào điểm nơi nhận Tiên Thiên chân khí, Vũ Nguyên Chiếu không có đạt tới mức sử dụng Tiên Thiên chân khí thưa mà không lọt.
Huống chi dùng sức lực khủng bố của Huyền Thiên thì cho dù Vũ Nguyên Chiếu vận chuyển Tiên Thiên chân khí không chê vào đâu được, Huyền Thiên cũng muốn cường hoành đánh ra con đường nhỏ.
Theo tiếng nổ lớn lên, một cổ lực lượng khổng lồ liền từ bảo khí trường côn phản chấn bay về, Vũ Nguyên Chiếu chấn động.
Nhất là Tiên Thiên chân khí không ngớt không dứt bị một kiếm này đánh trúng sơ hở, lập tức đảo lưu mà quay về, hơn nữa không cách nào không thể bộc phát bốn phía.
Trong chốc lát lưu vân biến thành tán vân.
Nói thì chậm làm thì nhanh.
Trong tiếng nổ lớn này bảo khí trường côn trong tay Vũ Nguyên Chiếu bị chấn bay ra phía sau, Tiên Thiên chân khí càng không khống chế được mà quay về phía sau, toàn thân chấn động như bị búa tạ nện vào trong ngực.
Những điều này chỉ là vấn đề nhỏ, vấn đề chính thức là Trọng Nhạc Kiếm chém vào bảo khí trường côn, kiếm quang không giảm, tốc độ không giảm, lực lượng không giảm, tiếp tục hướng về trước đâm vào ngực của Vũ Nguyên Chiếu.
XÍU…UU!!
Thân kiếm chưa đến, kiếm quang đã bắn vào trước ngực Vũ Nguyên Chiếu.
Trong lòng Vũ Nguyên Chiếu hoảng hốt, thực lực Huyền Thiên vượt quá tưởng tượng của hắn, mặc dù hắn là Tiên Thiên cảnh tam trọng, cũng không phải đối thủ một kiếm của Huyền Thiên.
Lực công kích của kiếm quang không thể so với thân kiếm thua kém bao nhiêu, lập tức đâm rách quần áo Vũ Nguyên Chiếu, đâm rách da thịt Vũ Nguyên Chiếu, nếu không có Tiên Thiên chân khí hộ thể, trong một chớp mắt kiếm quang sẽ đâm thủng ngực của Vũ Nguyên Chiếu.
Thân thể Vũ Nguyên Chiếu hơi nghiêng, lập tức bạo lui.
Nhưng đúng là vẫn chậm một bước, trong sát nat đó Trọng Nhạc Kiếm đâm trúng hắn.
Mặc dù chỉ là một chút nhưng mà huyền giai trung đẳng bảo khí sắc bén cùng lực công kích mạnh mẽ làm Vũ Nguyên Chiếu không chịu nổi.
Thân thể Vũ Nguyên Chiếu lui ra phía sau, một đạo máu tươi bắn ra ngoài, trước ngực Vũ Nguyên Chiếu xuất hiện miệng vết thương dài một tấc, nhìn thấu xương.
Mũi kiếm Trọng Nhạc Kiếm rút ra, có máu tươi chảy xuống, Huyền Thiên đứng vị trí vừa rồi của Vũ Nguyên Chiếu, bình tĩnh nói:
– Kiếm đầu tiên ngươi cũng đã bị thương, thực lực của ngươi, không có như ta đoán trước, không cần ba kiếm, kiếm thứ hai đã đủ lấy mạng của ngươi rồi.
Trong giọng nói bình tĩnh của Huyền Thiên, hắn cảm nhận được nguy cơ chí mạng, tin tưởng tất thắng của Vũ Nguyên Chiếu bị dao động, tùy theo đó là sợ hãi, tuy Huyền Thiên nói rất bình tĩnh, nhưng mà Vũ Nguyên Chiếu trăm phần trăm tin tưởng, Huyền Thiên không nói sai.
– Lên cho ta, ngăn cản cho ta!
Vũ Nguyên Chiếu hô to một tiếng, cầm lấy hai đệ tử Tiên Thiên cảnh nhị trọng đẩy lên phía trước.
Mà lúc này một đạo kiếm quang quét ngang, tốc độ nhanh đến cực điểm, lúc trước không thấy cả bóng dáng, trong nháy mắt cũng đã xuất hiện trên cổ của ba người.
Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp – – Vô Đầu Thức!
Đánh lâu sẽ bất lợi với Huyền Thiên, để cho người ta trông thấy sẽ để lộ tiếng gió, phải tốc chiến tốc thắng, cho nên Huyền Thiên thi triển Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp, giết chết cho xong, một chiêu đại sát thuật.
Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp dùng tốc độ vô ảnh, nhanh đến cực điểm.
Huyền Thiên tu luyện ” Cửu Đoán Công ” thì thể chất biến hóa, lực lượng bạo tăng, tuy lực lượng không cùng cấp với tốc độ, nhưng mà lực lượng bạo tăng không thể nghi ngờ làm tốc độ nhanh hơn.
Một kiếm ” Vô Đầu Thức ” này tốc độ cực nhanh, không phải chú trọng võ giả chú trọng tốc độ, mặc dù có tu vi Tiên Thiên cảnh tam trọng cũng không phản ứng kịp.
Phốc – –
Phốc – –
Phốc – –
Ba tiếng nhỏ vang lên, ba đầu lâu rơi xuống, trong mắt ba người nhìn thấy ba thi thể không đầu, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ, bản năng muốn phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng bờ môi lại không nghe sai sử, không cách nào phat ra âm thanh, lập tức mất đi ý thức.
Đông đông đông – –
Sau khi ba đầu lâu rơi xuống đất, thi thể ba người Vũ sư huynh cũng ngã xuống đất.
Năm đệ tử Lăng Vân Tông một trọng thương, một bị chém thành hai khúc, ba bị chém rụng đầu người.
– Cứu mạng – – ! Cứu mạng ah – – !
Lúc này một âm thanh kêu gào thét lên.
Huyền Thiên nhìn qua, nhìn tên đệ tử Lăng Vân Tông trọng thương lúc trước, ngược lại sống đến cuối cùng, giờ phút này hắn nhìn qua Huyền Thiên, trong mắt lộ ra thần sắc khủng bố, sợ hãi kêu to lên.