“Sao cơ? Nàng Mary á?” Có người kinh ngạc hỏi lại.
“Phải, chính là Nàng Mary.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Giờ tôi đang cất nó trong phòng mình, chỉ cần mọi người tìm thấy hài cốt của Tương Nữ là chúng ta có thể ra ngoài.”
Khi nói, gương mặt hắn có vẻ rất vui mừng, y hệt một game thủ sắp phá đảo trò chơi: “Mặc dù rất khó để tìm thấy hài cốt, nhưng tính ra đó vẫn là con đường ngắn nhất của chúng ta.”
“Tốt quá rồi, cuối cùng đã có thể ra ngoài…” Trong đám đông vang lên những tiếng thảo luận rôm rả.
“Nhưng con búp bê này cũng tiềm ẩn rất nhiều nguy cơ, vả lại kỹ năng Nàng Mary của tôi đã được mở, cho nên tôi đang cân nhắc có nên để vật phẩm về chỗ cũ..” Nguyễn Nam Chúc nói.
“Đừng, ngộ nhỡ Tương Nữ hủy vật phẩm đi thì sao?”
Trong đám đông có một người lên tiếng: “Nếu cô không muốn giữ thì đưa tôi, tôi không sợ.”
Lâm Thu Thạch nghe thấy thế bèn nhìn về phía người vừa nói. Người này là một cô gái trẻ khá mờ nhạt, tuy là người có kinh nghiệm, nhưng thường ngày rất ít khi đóng góp ý kiến, thậm chí Lâm Thu Thạch không nhớ nổi tên của cô ta.
“Thôi được.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Từ giờ tôi sẽ mang búp bê theo người, mọi người hãy cố gắng mở nhiều rương, sớm tìm thấy hài cốt ngày nào, chúng ta có thể thoát ra ngoài ngày đó.”
Hắn nói nghe thật nhẹ nhàng, hơn hai trăm cái rương, hiện giờ còn khoảng hơn một trăm cái chưa mở, xác suất một trên một trăm mấy chục, đây không phải một canh bạc dễ dàng.
Sau khi nói ra thông tin quan trọng này, Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch rời khỏi phòng ăn.
Lương Mễ Diệp bấy giờ đã ngộ ra dụng ý của Nguyễn Nam Chúc, bèn nói: “Cô đang nghi ngờ…
“Suyt.” Nguyễn Nam Chúc giơ một ngón tay lên miệng ra hiệu cho Lương Mễ Diệp đừng nói.
Lương Mễ Diệp gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Sau khi rời khỏi phòng ăn, ba người quay lại phòng riêng của mình, chờ đợi.
Khoảng vài ba tiếng sau, thứ họ chờ đợi đã xuất hiện.
Tương Nữ lại lần nữa phát ra tiếng khóc thê lương, lần này vị trí nằm ở một phòng ngủ trên tầng hai, người ở trong phòng sợ quá nửa lăn nửa chạy lao ra ngoài.
Đáng lẽ sau khi khóc, Tương Nữ sẽ sử dụng kỹ năng nhưng từ đó tới tối không có thiệt hại nhân mạng nào cả, phe người vẫn bảo toàn được sĩ số.
“Tương Nữ sử dụng kỹ năng chưa nhỉ?” Mọi người ngồi quanh bàn xôn xao bình luận: “Tại sao không thấy chuyện gì xảy ra?”
Trước mắt Tương Nữ mới chỉ có ba kỹ năng: Lời đáp dối gian, Muốn mở nó ra quá, và Nàng Mary của tôi; hai kỹ năng đầu đã từng được sử dụng. Lâm Thu Thạch đi hỏi tất cả những người có mặt xem họ có gặp phải Lời đáp dối gian hay không.
Tất cả đều đưa ra câu trả lời là không.
Do vậy, sau khi loại trừ các khả năng khác, chỉ còn một đáp án duy nhất: Tương Nữ vừa sử dụng Nàng Mary của tôi.
Chỉ vì vật phẩm Nàng Mary vẫn chưa được khui ra, nên kỹ năng đã bị vô hiệu và được đưa trở lại rương.
Trong lúc mọi người thảo luận, Nguyễn Nam Chúc chỉ cắm cúi nghịch chiếc muỗng canh, ánh mắt Tôn Nguyên Châu luôn dõi theo hắn. Tôn Nguyên Châu kiềm chế, nhưng vẫn có kẻ không thể nhịn được, đã lên tiếng chất vấn Nguyễn Nam Chúc: “Chúc Manh, cô nói cô có búp bê Nàng Mary mà? Tại sao khi Tương Nữ sử dụng kỹ năng, Nàng Mary của cô không có sự cảm ứng?”
“Là vì tôi đang lừa mấy người.” Nguyễn Nam Chúc ban đầu cười nho nhỏ, sau đó giọng cười mỗi lúc một lớn, hắn lấy tay chống cằm, đôi mắt lạnh lùng lướt qua tất cả mọi người: “Nếu không lừa mấy người, làm sao dụ được Tương Nữ sử dụng kỹ năng?”
Tất cả mọi người đều sững sờ.
“Ý cô là sao?” Trong số họ dĩ nhiên vẫn có người sáng dạ, Tôn Nguyên Châu chỉ nói một câu cũng đủ để đưa ý tứ ẩn giấu trong lời lẽ của Nguyễn Nam Chúc ra ánh sáng: “Ý cô là Tương Nữ nằm trong số chúng ta???”
“Ai biết được.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Không thể biết đó là chính Tương Nữ, hay là kẻ hợp tác với Tương Nữ”
Hắn lạnh lùng nói: “Tôi chỉ biết trong số chúng ta có người báo tin cho Tương Nữ, Tương Nhân hoàn toàn không có khả năng giao tiếp với Tương Nữ. Khi xác định Tương Nữ đang ở tầng hai, tôi đã tuyên bố chuyện này ở phòng bếp, hai tiếng sau thì Tương Nữ sử dụng kỹ năng, mấy người nói tại sao nó phải vội vã như vậy? Sợ tôi giao Nàng Mary ra hay sao?”
“Sao có thể, làm như thế có lợi ích gì cho kẻ đó!” Một người đứng bật dậy, đập mạnh xuống bàn: “Nếu chúng ta chết hết thì có lợi gì…” Y nói đến nửa chừng thì im bặt, bởi vì lợi ích trong trường hợp này đã quá rõ.
Nếu gián điệp là Tương Nhân thì chẳng có gì để nói.
Nhưng nếu một người trong số họ câu kết với Tương Nữ, thì quả thực lợi ích quá rõ.
Bởi vì khi tất cả những người khác đều chết, quy tắc của cửa sẽ phát huy tác dụng, ké đó muốn rời khỏi đây là chuyện quá dễ dàng.
Làm thế nào khiến đồng đội chết đi mà không hề hay biết, đó là cả một nghệ thuật. Và kẻ gián điệp đang ẩn mình giữa họ, chắc chắn rất thích thú làm điều đó.
Những người có kinh nghiệm đều hiểu rõ chuyện này ánh mắt nhìn ra xung quanh nhanh chóng trở nên thú địch hơn. Trong đám người mới có người đã hiểu, có người vẫn còn mơ hồ, hiển nhiên chưa theo kịp những diễn biến vở kịch ập đến quá dồn dập.
“Nếu tôi đoán không lầm, người đó phải là một trong những người có mặt ở đây sớm nhất.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Thậm chí kẻ đó còn đang giữ hướng dẫn luật chơi, nếu tôi không giở chút mưu mẹo, mọi người chắc chắn ôm nhau chờ chết thôi.”
“Cô nói nghe có lý lắm, nhưng trong câu chuyện này tồn tại một lỗ hổng lớn.” Tuyên Tử Huệ lại lên tiếng, vẫn là những lời nói có ý công kích Nguyễn Nam Chúc: “Tiền đề của tất cả mọi thứ, chính là việc những thông tin cô đưa ra có chính xác hay là không. Nếu cả Nàng Mary và kỹ năng của Tương Nữ đều do cô bịa đặt, thì những giả thuyết kia đều không có thật.”
Nguyễn Nam Chúc nửa cười nửa không: “Tôi nói dối để tự tạo thêm độ khó cho trò chơi của tôi, có lợi ích gì đây?”
“Thì giống như cô nói đó, để một mình rời khỏi nơi này.” Tuyên Tử Huệ đứng bật dậy, cứng đầu tiếp tục: “Từ khi chúng tôi đặt chân tới đây, đều một tay cô đưa ra thông tin. Cô nói mình từng chơi board game à, làm gì có chuyện trùng hợp vậy… Một trò chơi chẳng mấy ai biết tới, còn cô thì chơi thành thạo luôn?!”
Nguyễn Nam Chúc tiếp lời: “Còn muốn nói gì nữa, nói hết ra đi.” Trước dáng vẻ hung hãn gây sự của Tuyên Tử Huệ, Nguyễn Nam Chúc tỏ ra rất bình thản, chẳng khác nào đúng trước một đứa trẻ đang giận dỗi vô cớ.
“Nếu có người giấu riêng hướng dẫn luật chơi, tôi nghĩ người đó chính là cô.” Tuyên Tử Huệ nói: “Trong những gì cô cung cấp, chỉ cần tám mươi phần trăm là thật, cộng thêm hai mươi phần trăm dối trá là đủ để thao túng tất cả mọi người. Cô nói có phải không, cô Chúc Manh?”
Nếu đứng từ góc độ của Tuyên Tử Huệ, quả có lý do để cô ta nghi ngờ. Từ khi họ bắt đầu trò chơi, Nguyễn Nam Chúc đã chiếm ngay vị trí thủ lĩnh, những người khác nghĩ hắn cất giấu hướng dẫn luật chơi cũng là điều dễ hiểu.
Tiếc rằng Nguyễn Nam Chúc đã sớm có chuẩn bị.
Hắn chậm rãi rút từ trong túi ra một mảnh giấy, đặt lên bàn, gõ nhẹ ngón tay lên trên: “Câu trả lời đây.”
Tuyên Tử Huệ cầm mảnh giấy lên, chỉ hơi liếc qua, mặt liền biến sắc.
Đó là một mảnh giấy liên quan đến cửa, bên trên viết hai chữ: Tương Nữ. Chính nhờ điều này mà Nguyễn Nam Chúc biết hết về luật chơi, đồng thời có thể giải thích nhuần nhuyễn, bởi vì hắn chính là người có gợi ý, nhóm của hắn cũng chính là nhóm thực lực mạnh nhất ở đây.
Sau khi xem xong mảnh giấy, Tuyên Tử Huệ chẳng khác nào quả bóng bị xì hơi, người cô ta nhũn ra. Sau một tiếng thở dài, cô ta ngồi xuống, không còn có ý định nghi ngờ Nguyễn Nam Chúc nữa.
Cô gái trẻ ngồi gần đó nhẹ nhàng hỏi một câu: “Giấy gợi ý không thể làm giả được ư?”
“Làm giả?” Tuyên Tử Huệ nghi ngờ nhìn cô ta: “Làm giả bằng cách nào? Mảnh giấy này được thiết kế một cách đặc biệt, cho dù muốn giả cũng phải làm ở ngoài thế giới thực. Trước khi vào đây, làm sao cô biết trong cửa sẽ xảy ra những gì?”
Cô gái kia cười ngại ngùng: “Em chỉ hỏi đại thôi mà.”
Nguyễn Nam Chúc Nhún vai: “Còn vấn đề gì nữa không?”
Mọi người đều lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía hắn đã có sự thay đổi.
“Nếu không còn câu hỏi nào khác thì cứ thế nhé.”
Nguyễn Nam Chúc nói: “Mọi người hãy cẩn thận, vì có gián điệp trà trộn. Có vấn đề gì cứ tới hỏi riêng tôi, tôi đảm bảo tôi sẽ không mách lẻo với Tương Nữ.” Nói tới đây, hắn nửa cười nửa không liếc Tuyên Tử Huệ một cái, gương mặt Tuyên Tử Huệ thoắt trở nên tái mét, ấp úng hồi lâu vẫn không thoát được lời nào.
“Vậy từ giờ có tiếp tục công khai thông tin hay không?”
Tôn Nguyên Châu hỏi điều mà tất cả mọi người lo lắng nhất.
Nếu trong bọn họ có gián điệp của Tương Nữ, thậm chí là chính Tương Nữ, thì việc công bố thông tin công khai chẳng khác nào vẽ đường cho hươu chạy.
Nguyễn Nam Chúc bảo: “Thế này đi, hễ là thông tin liên quan đến việc rời khỏi đây thì chúng ta sẽ trao đổi riêng, còn khi phát hiện kỹ năng và thông tin có thể giết chết Tương Nữ, chúng ta sẽ công khai.”
“Trao đổi riêng như thế nào?” Tôn Nguyên Châu nhíu mày: “Chúng ta vẫn chưa biết kẻ đó là ai mà.”
“Nếu mọi người tin tôi thì hãy nói với tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm truyền đạt thông tin cần thiết tới mọi người khác, nếu không tin thì…”, Nguyễn Nam Chúc nói, “nếu không tin thì tôi hết cách rồi.”
Tôn Nguyên Châu: “Tôi tin cô.” Khoảnh khắc Nguyễn Nam Chúc lấy gợi ý ra cũng là lúc hắn chứng minh rằng, mình chính là thủ lĩnh của tất cả mọi người. Và lại cũng chỉ mình hắn nắm được luật chơi, à, có lẽ còn có hai người đồng đội kiệm lời của hắn nữa.
Nếu Nguyễn Nam Chúc gặp nạn, thì họ sẽ thực sự lâm vào cảnh không lối thoát. Tương Nữ có thể mặc sức giày vò mà họ chỉ có thể nằm yên chịu trận.
Mọi người thảo luận thêm một lát rồi giải tán.
Khi Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch ra đến cửa thì Tiểu Mai sượt đi qua, cúi đầu khẽ nói lời cảm ơn.
Nguyễn Nam Chúc đáp: “Đừng khách sáo.”
“Rốt cuộc cô đã nói gì với cô bé đó?” Lương Mễ Diệp quả thực rất tò mò, Nguyễn Nam Chúc đã nói gì mà khiến cho Tiểu Mai lầm lì suy sụp của ngày hôm qua bỗng chốc dừng lại sức sống.
“Tôi chỉ nói với cô ấy rằng ở trong cửa có thể giết người được.” Nguyễn Nam Chúc đáp: “Chỉ cần dùng đúng cách.”
Lâm Thu Thạch chớp chớp mắt, chợt nghĩ ra gì đó: “Không lẽ Ngụy Tu Đức đã tẩy não đám người mới rằng ở trong cửa không được phép giết người?” Dứt lời, cậu cũng đâm ra mơ hồ. Cửa quả thực không cho phép giết người, nhưng cần thêm hai chữ “trực tiếp” phía trước.
Khiến một người phải chết mà không phạm luật, có thể xem là một loại bản lĩnh.
“Tiểu Kế không ngốc.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Mặc dù hơi tăng động, nhưng IQ thuộc dạng chấp nhận được.”
Hắn vừa đi, vừa nói: “Gã chậm chạp không ra tay với Ngụy Tu Đức, chắc là có nguyên do.”
“Nguyên do gì?” Lương Mễ Diệp hỏi.
“Điều này thì tôi không biết.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Có lẽ do một số hạn chế từ ngoài đời thực, Tiểu Mai đã lên chung thuyền với Tiểu Kế, chắc chắn cô ấy đã giúp Tiểu Kế giải quyết hạn chế đó.”
Tiểu Kế sau khi được giải phóng chẳng ngại ngần ra tay với Ngụy Tu Đức, gã ra tay quá dễ dàng, chỉ cần nói sai thông tin về rương là đủ.
Ngụy Tu Đức lầm tưởng chiếc rương an toàn, vui vẻ mở ra, kết quả là… không cần nói cũng biết.
“Làm như vậy cũng không thể tính là báo thù à?” Lâm Thu Thạch cau mày.
“Ừm.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Đâu phải Tiểu Kế đích thân ra tay.”
Tuy loại cặn bã như Ngụy Tu Đức đã gặp báo ứng thích đáng, nhưng hoàn cảnh của những người ở lại cũng vì đó càng lúc càng khó khăn. Số lượng Tương Nhân hiện tại là bốn, gián điệp thì chưa tìm ra, trước mắt phe Tuơng Nữ hoàn toàn có ưu thế
Nhưng cũng chưa vội, chí ít hiện nay phe người vẫn chưa mở ra kỹ năng khiến Tương Nữ chiếm quyền thống trị.
Cách nghĩ này đã bị thổi bay vào ngay đêm đó. Một người mới không chịu nổi cơn đói đã đi mở rương, bên trong xuất hiện một thẻ bài kỹ năng có tên: Ở ngay bên bạn.
Người mới này đến tìm Nguyễn Nam Chúc. Hắn im lặng cầm thẻ bài trong tay. Đây là kỹ năng mạnh nhất của Tương Nữ, hễ khởi động, những người ở cùng phòng với Tương Nữ đều sẽ chết.