Giám sát viên “ài” một tiếng, kinh ngạc nhìn.
Một dây đỏ mảnh mai vươn ra từ cơ thể quỷ quái “Phi Sơn Man” và “Phàn Nham Công”, uốn lượn từ cái lỗ trên bức tường sân đến ngọn núi tối tăm bên ngoài ngôi làng.
Phi Sơn Man và Phàn Nham Công, hai quỷ quái không có liên hệ gì, thế mà đã bị một thứ “thả” tới để mai phục họ!
Sợi chỉ vừa nhỏ vừa dài đó như ảo như thật, máu đặc rỉ ra, giống như vừa bị kéo qua trong máu.
Giống như dắt diều, dắt hai con quỷ quái khá mạnh trong hồ sơ của cục kiểm sát.
** **
Căn cứ Long Môn, Trần Trình điền xong bảng thí nghiệm số 1 nằm ở trên giường bệnh, đang nằm trên giường bệnh, đắp chăn lướt điện thoại, đột nhiên cậu ta lại hét lên một tiếng.
Hứa Anh ở cùng phòng bệnh lại rớt rank, anh hét lên nổi giận đùng đùng nhảy tới muốn bóp cổ cậu ta: “Họ Trần cậu có thù oán với tôi phải không?”
Trần Trình khó khăn thoát khỏi thích khách ưu tú Hứa Anh, vừa giơ tay bảo vệ đầu vừa hét lên: “Ý tôi là, không phải Vệ Ách đi Điền Nam chuyển hóa quỷ quái sao? —— vừa nãy tôi chỉ chớp mắt một cái thì đã có thêm hai quỷ quái nữa được thêm vào hồ sơ tiêu diệt quỷ quái của tên này.
“Hả?” Hứa Anh ngơ ra, dừng tay lại rồi ngó tới gần để xem.
Quả nhiên, lẽ ra Vệ Ách chỉ đi đến Điền Nam một chuyến như du lịch, chuyển hóa phụ thị hắc bà, vậy mà trang thông tin nội bộ mười giây trước lại có thêm hai dòng ghi chép:
Chuyên viên đặc nhiệm cấp S Vệ Ách, bắt giữ quỷ quái cấp thứ huyết [Phàn Nham Công].
Chuyên viên đặc nhiệm cấp S Vệ Ách, bắt giữ quỷ quái cấp thứ huyết [Phi Sơn Man].
Thời gian, 9 giờ 7 phút tối.
Quỷ quái cấp thứ huyết này có thể xem như quỷ quái tinh anh, chúng rất nguy hiểm trong mắt các chuyên viên cấp D bình thường ở chi nhánh cục kiểm sát Điền Nam. Chỉ có điều đối với người chơi nòng cốt như Hứa Anh của tổng cục mà nói thì đây cũng không phải vấn đề, nhưng vấn đề là xét theo thời gian thì đây là đêm đầu tiên Vệ Ách vừa mới đến Vân Nam mà?
Vừa đến Vân Nam lại thuận tay chém chết thêm hai quỷ quái không phải yếu ớt gì.
Người khác ra ngoài du lịch thư giãn là ăn uống vui chơi.
Còn Vệ Ách ra ngoài du lịch thư giãn là chém quái đánh quỷ.
Người này… người này vẫn là con người à?
Hứa Anh và Trần Trình hai mặt nhìn nhau, lập tức nhe răng —— đội trưởng Vệ, Vệ đại ma đầu của họ, dù là đi du lịch cũng du lịch khác người thường như vậy.
** ***
Vân Nam, nhà khách làng Cổ Động Mộc.
“Phi Sơn Man” và “Phàn Nham Công” hiện đang ở trong hai chiếc lồng kim loại. Bên cạnh chiếc lồng còn có hai màn hình đang hiển thị và quét hình —— đây là máy phân tích năng lượng quỷ quái do cục kiểm sát nghiên cứu chế tạo, hơi vô dụng, chỉ có thể giám sát ra quỷ quái không giỏi tàng hình và quỷ quái đang hồi phục một cách dữ dội.
Quỷ quái khôi phục quá mạnh thì không có tác dụng gì.
Chỉ có điều máy giám sát thế hệ mới mạnh hơn vẫn đang được nghiên cứu. Khả năng thu nhận giam giữ mọi quỷ quái “còn sống” là tài liệu nghiên cứu quan trọng của cục kiểm sát.
Ngoài ra hai lồng kim loại cũng là kết quả nghiên cứu của kiểm sát, chúng có thể bẫy quỷ quái dưới cấp chính huyết, ngăn cách hơi thở của chúng.
Lẽ ra Phi Sơn Man và Phàn Nham Công nằm ngoài phạm vi giam giữ của vật chứa, nhưng Vệ Ách và “trợ lý đi theo” ra tay quá ác, trực tiếp đánh hai quỷ quái đến mức thực lực giảm mạnh, vật chứa vừa khéo phát huy hiệu quả.
Những thứ này đều do chuyên viên trạm giám sát Vương Tiểu Thất thuận tay mang tới, không ngờ lại có đất dụng võ.
Hai quỷ quái “Phi Sơn Man” và “Phàn Nham Công” bị hạn chế trong sân, dây đỏ liên quan cũng không đứt.
“Xong rồi.” Vương Tiểu Thất từ trạm giám sát lau mồ hôi trên trán, gương mặt đầy vẻ hào hứng nói: “Sau khi điều chỉnh cường độ cách ly một chút, thiết bị này có thể giữ hai hơi thở của quỷ quái ở mức độ mà chúng trông như đang ẩn nấp, duy trì cho đến khoảng mười một hoặc mười hai giờ.”
Vệ Ách khẽ gật đầu.
Khoảng mười hai giờ tối, chính là lúc người sống hiện đại đi ngủ tắt đèn.
Vốn là thời điểm tập kích đêm khuya chính thức của Phi Sơn Man và Phàn Nham Công.
Hai quỷ quái đều không chết, hơn nữa còn tạo ra ảo giác rằng chúng vẫn đang ẩn nấp, chỉ cần thứ ẩn giấu trong bóng tối không hề hay biết. Đó là khoảng thời gian giúp họ có thể tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau vụ này.
“Vệ Thần. Chúng ta…” Vương Tiểu Thất vừa mới quay đầu đã thấy Vệ Ách vỗ nhẹ đầu quỷ lừa la để chúng tản ra trong sân, vây quanh hai tầng lầu nhỏ rách nát của nhà khách, sau đó cậu xách đao và chiếc túi leo núi nhẹ hơn đi thẳng ra ngoài nhà khách.
“…”
Các chuyên viên giám sát như Vương Tiểu Thất lập tức cảm nhận được mùi vị khi Hứa Anh ở cùng tổ với Vệ Ách trong phó bản “Sơn Vương Điền Nam” ra sao.
Vệ Ách mạnh thì có mạnh, nhưng cậu lại không có ý định hành động với người khác, từ đầu đến cuối đều cô độc, quen tự làm việc một mình, cậu sẽ sắp xếp việc cho người khác, nhưng sẽ không giao sau lưng của mình cho bất cứ ai —— hệt như cậu đã quen với việc không đồng hành với bất cứ ai vậy.
Trong chuyến đi đến vùng núi phía Điền Đông Bắc và Điền Nam này, cậu dẫn vài người bọn họ tới là để trông coi thiết bị làm yểm hộ mà thôi. Ngay cả quỷ lừa la cũng ở lại để bảo vệ năm người bọn họ.
Người duy nhất thực sự đi theo cậu là “trợ lý đi theo” vô cùng đặc biệt thần bí, còn có mối quan hệ cổ quái với cậu.
Nhóm người năm chuyên viên giám sát hai mặt nhìn nhau, “trợ lý đi theo” kỳ quái của Vệ Thần nghiêng đầu, âm trầm nhìn bóng lưng của cậu.
Cuối cùng vẫn đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh đi theo.
Chuyên viên trạm giám sát đầu tiên là thở phào, sau đó lại thở phào —— bầu không khí hai người này căng thẳng như vậy, đừng nói vừa ra khỏi nhà khách là đánh nhau nha?
Trong tiếng chuông leng keng, quỷ lừa la đen vểnh tai lên, quay đầu nhìn năm người sống trong sân, rồi nhìn Vệ Ách đang đi ra ngoài. Có vẻ như nó đang đắn đo giữa việc bảo vệ “thêm” người sống vừa được Vệ Ách giao cho hay bảo vệ Vệ Ách người thân thiết nhất với đoàn ngựa thồ.
Tiếng chuông vừa vang lên, lỗ tai quỷ lừa la vểnh lên, giống như người thông minh vừa nghĩ ra ý tưởng gì đó.
Quỷ lừa la đuổi kịp Vệ Ách sắp ra khỏi nhà khách, nó lắc đầu vung chiếc chuông đồng ra khỏi dây cương rồi ngậm chiếc chuông lớn nhất vào miệng.
Nó thò đầu, ủi vào cánh tay Vệ Ách rồi đưa chiếc chuông đồng vào tay cậu.
—— Huyết Chân Thập Tam Nguyên Quân của Mân Nam có thể trao tín vật cho Vệ Ách ngay trong hiện thực, quỷ lừa la cũng có thể.
Chỉ có điều nó là phụ tôn, tín vật đưa ra chính là một chiếc chuông đồng cổ xưa.
** ** ** **
Trước khi đến Vân Nam, Vệ Ách đã xem qua thông tin của chi nhánh cục kiểm sát, trong đó đề cập tới ba sự kiện nguy hiểm: Phi Sơn Man, Phàn Nham Công và… “thổ ty La Vụ”.
So với hai quỷ quái khác, quỷ quái 05-22 “thổ ty La Vụ” dường như không chủ động hại người khác, nó chỉ xuất hiện ở vùng núi vào đêm khuya, chỉ khi có người sống gặp phải phủ thổ ty kinh khủng này thì người đó mới trở thành bóng hình trên tường của phủ thổ ty.
Chỉ có điều ba thứ nguy hiểm tưởng chừng như không liên quan nhưng thực ra lại cùng một thứ.
Hoặc là nói…
Tất cả đều là “phủ thổ ty La Vụ”.
Sau khi nhìn thoáng qua đường máu kết nối hai quỷ quái, Vệ Ách thầm có tính toán: Chi nhánh cục kiểm sát quỷ quái khôi phục ở Vân Nam đã đánh giá thấp tính nguy hiểm và tính âm hiểm của “phủ thổ ty La Vụ” —— nếu cậu đoán đúng, [Phi Sơn Man] và [Phàn Nham Công] đều là quỷ ăn thịt người do phủ thổ ty thả ra khỏi bức tường bóng để bắt người trở thành quỷ đầy tớ trong phủ thổ ty.
“Phủ thổ ty la Vụ” rất có thể là một quỷ quái đang khôi phục với tốc độ nhanh chóng.
Nó đã bắt đầu có trí tuệ và sự xảo quyệt.
Biết mình chủ động tập kích con người trên quy mô lớn và tần suất cao sẽ bị nâng cao cảnh giác bèn ẩn nấp ở trong núi sâu.
Thả tay sai đi săn lùng thay mình.
Có một sợi chỉ đỏ vô hình nối liền với quỷ tai say khó có thể phát hiện, chỉ cần phủ thổ ty khống chế Phi Sơn Man và Phàn Nham Công thì chúng sẽ bị thu hồi lại trên tường.
Trong mắt chuyên viên cục kiểm sát, tức là “Phi Sơn Man” và “Phàn Nham Công” đến rồi đi không để lại dấu vết, gây khó khăn cho việc điều tra tung tích.
Với sự giúp đỡ của hai quỷ quái bên ngoài, quỷ quái thực sự đằng sau đã ẩn mình trong núi sâu, né tránh tầm mắt của cục kiểm sát —— đây là một quỷ quái đặc biệt xảo quyệt. Thế nhưng nó không ngờ rằng sự thù địch tự nhiên của nó đối với người mang theo [vùng đất phước lành] đã khiến tay sai của nó va vào tấm sát cứng nhất, chưa đầy một giây đã bị tìm ra tung tích.
Sương mù xanh thẳm bốc lên sâu trong núi Vân Nam vào ban đêm, dây máu như có như không uốn lượn trong núi sâu.
Vệ Ách và quỷ thần đi qua ngọn núi tối tăm mà không có bất kỳ ánh sáng nào.
Rời khỏi tầm mắt của người khác, một người một quỷ thần trong lúc đó không còn băn khoăn, nhất thời đều im lặng, không khí cứng đến mức nếu có một hòn đá rơi xuống sẽ phát ra tiếng vang leng keng.
Dây nhỏ thấm máu uốn lượn trên mặt đất, Vân Nam có rất nhiều ngọn núi, hết đỉnh này đến đỉnh khác, không biết quỷ phủ thổ ty ẩn náu ở ngọn núi sâu nào.
Duy chỉ có một đường máu dài và mỏng, dường như vô cùng vô tận. Chỉ cần nhìn sai một chút là sẽ lập tức biến mất.
Vệ Ách đã lấy lại bình tĩnh, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, đi lên đường núi. Cậu rất rõ ràng —— dù có gió thổi tám hướng cũng không lay chuyển nổi cậu, nhưng Chủ Thần biết gì đó liên quan đến… người thân duy nhất, thì cậu có thể bình tĩnh giải quyết sát khí và hận thù giữa cậu và quỷ thần. Lúc này cậu cầm đao đi về phía trước mà không nói một lời.
Áo sơ mi của cậu vẫn ướt, nước từ góc áo nhỏ giọt.
Nước nhỏ giọt trong gió núi.
Vệ Ách cầm chuông đồng do quỷ lừa la tặng.
Lưỡi quỷ thần chạm vào đầu răng nanh, âm trầm nhìn chằm chằm vào ngọn núi tối tăm.
Người lên núi đều biết, buổi tối trong núi gió rất lạnh, một ít khe núi tương đối làm cho người ta kiêng kị còn có những cơn gió lạnh thấu xương. Bây giờ đi theo đường dây máu, những cơn gió lạnh nối tiếp nhau thổi qua, gió lạnh thổi vào áo sơ mi mỏng manh của thanh niên, sương đêm dần dần nặng lên, không chỉ không có dấu hiệu khô đi, còn có dấu hiệu nhiễm không khí giá lạnh của núi sâu.
Mái tóc bạc của Vệ Ách nhỏ giọt
Từng sợi từng sợi dán lên vai.
Cánh môi cậu hơi nhếch lên, hơi trắng xanh vì lạnh.
Vệ Ách thờ ơ không thèm để ý, cậu không nhạy cảm lắm với sự thay đổi nóng lạnh. Người sẽ nhạy cảm với buổi sáng và ban đêm lạnh giá là những đứa trẻ được người lớn dặn dò mặc thêm quần áo, khi còn là một cậu bé khắc lục thân, nhà trường yêu cầu mặc đồng phục đi học, Vệ Thành Hòa tiêu hết tiền của gia đình vào việc ăn uống chơi gái đánh bạc nên đồng phục học sinh của cậu chỉ có một bộ, giặt xong mỗi buổi tối thì sáng hôm sau lại mặc lại. Khi tập thể dục buổi sáng, quần áo vẫn còn ẩm ướt.
Nhưng chỉ cần con người có thể vượt qua mà không chết thì cũng chẳng có gì to tát, giống như ăn mày trên đường, áo mảnh quần manh vẫn có thể sống qua mùa đông.
Sau khi vòng qua một tảng đá gồ ghề, đường máu ngoằn nghèo hướng lên trên, ngay lúc Vệ Ách vừa muốn giẫm lên tảng đá đen để leo lên thì cổ tay cậu bỗng bị giữ lại. Đao Hộ Tát trong tay cậu sắp vung ra ngoài, nhưng quỷ thần nắm cổ tay cậu còn mạnh hơn và hiểu rõ con người cậu hơn. Ngay khi hắn nắm lấy cổ tay cậu, Chủ Thần đã triệu hồi xiềng xích, nhờ sự trợ giúp của xiềng xích giữa một người một quỷ thần, Chủ Thần đã chặn được lưỡi đao.
Bàn tay còn lại trong bóng tối đã nắm lấy cổ tay trái của Vệ Ách, không nhìn mũi nhọn của mười hai đao Ngân Điệp mà mạnh mẽ nắm chặt cổ tay cậu.
Đôi mắt sắc bén của thanh niên nhướng lên, đôi môi trắng bệch bắt mắt trong bóng tối.
Một tay hắn đẩy thanh niên cứng đầu cứng cổ lên vách đá, ngay sau đó lại phủ lên đôi môi không phải lần đầu tiên chạm vào.
Chủ Thần dùng cái xác của A Lang Điền Miêu sau khi trưởng thành bị đao Ngân Điệp cắt vào lòng bàn tay đến rỉ máu, nhưng hắn dường như không thấy đau đớn nào, thay vào đó bị máu khơi dậy lại sự tức giận không thể giải thích được cả đêm nay. Hắn cưỡng ép chặt hàm dưới của thanh niên, hai đôi môi đều lạnh lẽo như nhau dán vào nhau, nghiền qua nghiền lại như giấy nhám mài ra nhiệt độ cực nóng. Tóc Vệ Ách ướt đẫm, nhưng cái xác của quỷ thần lại sôi lên vì nóng.
Một làn sương trắng nhàn nhạt bốc lên từ áo sơ mi của Vệ Ách.
Đây không phải lần đầu tiên họ tiếp xúc với nhau một cách quái dị và đẫm máu như vậy, nhưng lần này khiến Vệ Ách có loại cảm giác sợ hãi khó hiểu.
Cậu giơ đầu gối lên va vào dáng người cao lớn nặng nề của quỷ thần.
Mười hai đao Ngân Điệp giữa cổ tay xoay ra ngoài thành hình tròn, giống như một lưỡi cưa, cắt ra một vệt máu trong lòng bàn tay quỷ thần, lộ ra vết thương gớm ghiếc thấy cả xương trắng.
“Mày lại nổi điên à?!”
Chủ Thần khẽ hô hấp, buông môi cậu ra chỉ lạnh lùng nhìn cậu.
Cổ tay Vệ Ách nổi gân xanh, hơi thở không ổn định.
Bàn tay Chủ Thần đổ máu, trên môi Vệ Ách cũng đổ máu.
Nước trên áo và tóc của cậu đã bốc hơi hết, hơi nóng mờ nhạt hấp thụ lớp vỏ sắc bén lạnh lùng của Vệ Ách khiến nó tan chảy theo nhiệt độ. Đôi môi vốn nhợt nhạt của thanh niên trở nên mềm mại đỏ mọng. Quỷ thần dùng bàn tay đẫm máu nắm lấy xương cổ tay của Vệ Ách.
Hắn bị nhiệt độ của cống phẩm… kích thích dục vọng, rồi lại bị giọng nói lạnh lùng của thanh niên đay nghiến, hắn chỉ liếm đầu răng nanh dính máu, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tao chỉ lấy lại cung phụng mà mày nợ tao mà thôi.”
Vẻ mặt của Vệ Ách trầm xuống, ngay khi vật phẩm đặc biệt nhận được từ phó bản Điền Nam sắp xuất hiện trong tay, một ánh sáng đỏ lướt qua đầu vai quỷ thần.
Đó là một tòa tháp canh với những chiếc lồng đỏ rực sáng, trên cửa có dòng chữ được viết bằng máu:
Thành thổ ty La Vụ.
