Ở sau lưng, Đổ Mễ trưởng lão thúc dục chân nguyên trong cơ thể rồi đạp không đuổi theo. “Đứng lại cho ta”. Rồi sau đó đánh ra một chưởng.
“Cút”. Cảm nhận nguy hiểm từ sau lưng truyền đến, Hứa Tiểu Kiều quay người, cô vận lực rồi đánh ra một chưởng rồi quát lớn một tiếng.
Oanh!
Song chưởng giao phong mãnh liệt, nhưng trái với lần trước. Thực lực Hứa Tiểu Kiều lúc này gần như đã sánh ngang với Đổ Mễ trưởng lão. Chưởng khí của cô có thể ngạch kháng trực tiếp mà không hề thua kém. Nhưng cô không muốn phân cao thấp nên chủ động thu tay. Mượn vụ nổ bộc phát, Hứa Tiểu Kiều quay người đạp không bay đi, cô chẳng mấy chốc thì đuổi kịp những người kia.
Bị Đổ Mễ trưởng lão truy đuổi gắt gao và phải chống trả liên tục nên lượng ma khí trong người cô đã hao tổn rất lớn. Và vì đây là lần đầu tiên vận dụng công pháp này nên Hứa Tiểu Kiều cảm thấy toàn thân đau nhức vô cùng.
Nhưng cô không vì thế mà dừng lại, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn trước rất nhiều. Bỗng, Hứa Tiểu Kiều cảm nhận trong cơ thể bộc phát mộ cổ lực lượng đang cố gắng đào thoát ra khỏi cơ thể.
Khóe miệng Hứa Tiểu Kiều dần chảy xuống một dòng máu tươi rồi đột ngột rơi xuống đất rồi lăn thêm mấy vòng rồi mời ổn định lại, cố gắng đứng dậy. Cô cảm nhận bụng dưới đau nhức vô cùng, cảm giác giống như bị đan điền sắp bị nứt ra.
Ở trên cao!
Đổ Mễ trưởng lão từ từ hạ xuống đất, ánh mắt khinh thường nhìn Hứa Tiểu Kiều, nói. “Không biết ngươi đã sử dụng công pháp gì để gia tăng thực lực nhưng với tình trạng của ngươi bây giờ thì lấy gì để chống đỡ”.
“Ta đoán không nhầm thì công pháp này của ngươi đang dần mất tác dụng nên ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi, chống cự vô ích mà thôi”.
Cố gắng ổn định lại đan điền, Hứa Tiểu Kiều gương mặt tái xanh trông cực kỳ khó coi, trên khóe miệng cô chảy xuống một dòng máu tươi tai nồng, ánh mắt khẽ run nhìn đám người rồi cười khẽ nói. “Các ngươi muốn bắt ta?”.
“Đừng hòng”.
Cô mặc dù cố tỏ vẻ kiên định như vậy nhưng trong lòng bây giờ đã nổi lên vô vàn sóng lớn. Bởi vì hai người Lâm Tuyết Nhi không thể sử dụng chân nguyên nên họ bây giờ chẳng khác gì người tu luyện bình thường còn đám đệ tử Thiên Lang Bang thì ai cũng là Ngưng Hải cảnh và trong tay họ đều lăm le vũ khí.
Nên cô bây giờ chỉ mong chủ nhân có thể đến kịp thời để cứu hai người bọn họ.
Nhìn Hứa Tiểu Kiều dù chết cũng không hàng nên hừ lạnh một tiếng, khẽ quát. “Hừ, không biết sống chết”.
“Các ngươi xông lên đi”.
Nhìn đám người xông lên, Hứa Tiểu Kiều cắn chặt răng rồi hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt run run nhìn đám đệ tử Thiên Lang Bang xông lên mà trong lòng thầm than. ‘Chủ nhân, nhanh đến cứu ta’.
Ở ngoài xa!
Lâm Tuyết Nhi và Lạc Tuyết Dung bỏ chạy đã gần một nén hương nhưng họ vẫn chưa có cảm giác an toàn nên tiếp tục bỏ chạy. Nhưng càng chạy, tốc độ và sức lực của cả hai đã không còn nhiều nữa.
Các họ không đến một ngàn mét, đám người đó đã phát hiện ra vị trí của hai người. Lâm Bạch tử dẫn đầu đám để tử đuổi tới, vẻ mặt hắn vừa phấn khích vừa khoái chí cười lớn. “Hahaha… Lâm Tuyết Nhi, ngươi chạy đi đâu?”.
“Nhanh, bắt hai người đó cho ta?”.
Nghe thấy điệu cười và giọng nói ghê tởm vang vọng, cả hai người bất chợt run lên. Ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng nhìn lại. Biết bản thân không chạy thoát, cả hai quay người, tay nắm chặt chuôi kiếm đợi đám người Lam Bạch Tử lao đến.
“Khốn kiếp”. Bị đám người bao vây, Lâm Tuyết Dung sắc mặt trầm xuống thốt ra.
Lạc Tuyết Dùng lo lắng cho an nguy Hứa Tiểu Kiều nên lên tiếng hỏi Lâm Bạch Tử. “Hứa Tiểu Kiều đâu?”.
Đáp lại, Lâm Bạch Tử cười lớn một tiếng rồi nói. “Hahaha… Các ngươi lo cho mình thì tốt hơn”.
Nghe Lâm Bạch Tử nói vậy, sắc mặt Lạc Tuyết Dung càng thêm khó coi. “Ta hỏi, Hứa Tiểu Kiều đâu?”.
“Ngươi chắc đã đoán được kết quả rồi thì cần gì hỏi ta?”. Lâm Bạch Tử cười lạnh một tiếng, nói. “Ta cũng không ngại nói ra đâu”.
“Nữ ma đầu kia chắc đang đợi các ngươi ở dưới suối vàng rồi”.
“Nhưng rất nhanh thôi, ba người các ngươi sẽ được hội tụ”.
Đám người xung quanh ánh mắt dâm dục liếc nhìn nhau rồi gật đầu ra hiệu rồi quay qua nhìn Lâm Bạch Tử nói.
“Lâm Bạch Tử, ngươi xem”.
“Hai người này đều là mỹ vị, cực phẩm. Nếu giết thì phí quá, chi bằng ta vui vẻ một lúc rồi…”.
“…”. Nhìn vẻ mặt hứng thú của đám người, Lâm Bạch Tử khóe miệng nhếch lên cười lạnh một tiếng rồi nói. “Hahaha… Đã là mỹ vị thì ta cũng muốn nếm thử”.
“Các ngươi, xông lên bắt hai người rồi ta cùng nhau vui vẻ một phen”.
“Hahaha”.
Nhìn vẻ mặt kinh tởm của bọn chúng, sắc mặt hai người lúc này trông khó coi vô cùng. Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt đắng chát cắn chặt môi rồi thốt ra. “Đan điền ta không bị phong bế thì các ngươi dám đứng trước mặt ta sao?”.
“Hahaha… Lâm Tuyết Nhi”. Lâm Bạch Tử từng bước tiến lại gần, ánh mắt nhìn vóc dáng của hai người rồi thèm thuồng nuốt xuống một ngụm nước. “Bình thường thì ta không làm gì được nhưng bây giờ thì sao?”.
“Ngươi chẳng phải trở thành miếng thịt béo bở?”.
“Ngươi… ”. Lâm Tuyết Nhi cắn chặt răng, cô nhìn đám người này liền rùng mình. “Ghê tởm”.
“Không cần nhiều lời với bọn chúng”. Lạc Tuyết Dung tay nắm, chặt chuôi kiếm. Ánh mắt không cam chịu nhìn bọn chúng rồi quát lớn một tiếng. “Chỉ cần kiên trì, ta tin hắn sẽ đến cứu ta?”.
“Hahaha… Ngươi nghĩ ai sẽ đến cứu?”. Lâm Bạch tử thân ảnh khẽ động liền xuất hiện trước mặt Lạc Tuyết Dung, một tay giữ chặt chuôi kiếm rồi từ từ áp sắt mặt vào một bên tai cô, nói. “Đế Nguyên Quân sao?”.
“Ngươi nghĩ người chết có thể cứu người sao?”.
Lâm Tuyết Nhi vung kiếm đánh về phía Lâm Bạch Tử vừa quát lớn. “Buong bàn tay dơ bẩn của ngươi xuống ngay?”.
Oanh!
Nhưng thực lực của cô bây giờ chỉ dừng lại ở Luyện Nhân cảnh đỉnh thì lấy gì để ngăn Ngưng Hải cảnh Lâm Bạch Tử?
Bị Lâm Bạch Tử vung tay hất văng ra xa rồi bị đám để tử nhào vô bắt lấy, bọn chúng mạnh tay xé rách bộ trang phục trên người để lộ vóc dáng đầy đặn trắng nõn nà, Lâm Tuyết Nhi một tay đưa lên che ngực, một tay hạ xuống che phần dưới. Cô co người ngồi ôm mình, ánh mắt căm phẫn, vẻ mặt không cam lòng nhìn đám người rồi lớn tiếng nguyền rủa.
“Thiên Lang Bang?”.
“Lâm Bạch Tử?”.
“Ta có chết cũng không tha cho các ngươi?”.
– —
Ps: Cầu like, cầu cmt, cầu vote, càu quà,…