Tiêu Thu Thần chớp chớp mắt, khó hiểu nói:
“Lớp học trong cung cho nhiều bài tập như vậy sao?”
Hắn nhớ rõ khi mình bằng tuổi Từ Từ, bài học rất đơn giản, mỗi ngày chơi còn nhiều hơn học, sao bây giờ con của hắn bận rộn đến như vậy.
Tiêu Thu Nhiên cùng Tiêu Thu Đường cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, sau đó bọn họ liền chậm rãi đi qua.
Từ Từ viết thật sự nghiêm túc, căn bản không nhận ra có người sau lưng mình, chờ đến khi viết xong một đoạn ngẩng đầu lên, trong phút chốc hóa ngốc.
“Long Kì Nhiệm, có biết mình đang làm cái gì hay không?”
Tiêu Thu Thần cầm lấy tờ giấy nhìn, tức khắc giận dữ.
Từ Từ phát hiện tình hình không ổn, chạy đến trốn sau lưng Tiêu Thu Nhiên.
“Hoàng bá phụ, cứu con!”
Tiêu Thu Nhiên bất đắc dĩ cười cười, bế Từ Từ lên, che chở không cho Tiêu Thu Thần đánh, đồng thời khuyên nhủ:
“Thần Thần, đệ bình tĩnh một chút, có chuyện gì từ từ nói, đừng làm đứa nhỏ sợ.”
Tiêu Thu Đường thấy Tiêu Thu Thần thật sự nổi giận, cũng đi đến bên cạnh khuyên nhủ:
“Tam ca bình tĩnh một chút, Từ Từ là do huynh sinh, đánh rồi lại đau lòng.”
Nghe được động tĩnh trong phòng, Tiêu Duệ cùng Ân Dung dừng trò chơi, lần lượt chạy vào.
“Tam hoàng thúc, đừng đánh Từ Từ ca ca, là do con nhờ huynh ấy làm giúp.”
Tiêu Duệ ôm lấy chân trái của Tiêu Thu Thần.
“Tam bá bá, đừng đánh Từ Từ ca ca, hu hu…..”
Ân Dung ôm chân phải của Tiêu Thu Thần liền bắt đầu khóc.
Huynh trưởng cùng đệ đệ khuyên, hai đứa cháu ôm chân cầu xin, Tiêu Thu Thần chỉ còn biết nghiến răng nghiến lợi đồng ý.
Sau khi Từ Từ cùng Ân Dung đã về nhà, Tiêu Thu Nhiên gọi Tiêu Duệ lại hỏi:
“Duệ Duệ, vì sao để Từ Từ giúp con làm bài?”
Tiêu Duệ bất an vặn vẹo thân thể, cúi đầu nhìn mũi chân không nói lời nào.
“Duệ Duệ đừng sợ, phụ hoàng sẽ không phạt con.”
Tiêu Thu Nhiên bế Tiêu Duệ lên, giọng càng thêm nhu hòa.
Tiêu Duệ nhớ lại mỗi lần mẫu hậu tức giận muốn trách phạt mình, phụ hoàng luôn luôn ôn nhu, trong lòng cũng thấy không sợ hãi, cho nên thấp giọng nói:
“Từ Từ ca ca giúp Dung Dung viết chữ, con làm bài quá nhiều…. không xong liền……”
“Duệ Duệ, con là làm không xong, hay là không làm?”
Tiêu Duệ ngẩn người, nhỏ giọng nói:
“So với con Từ Từ ca ca nhanh……”
Tiêu Thu Nhiên nghe vậy thở dài, trầm giọng hỏi:
“Duệ Duệ, biết chính mình sai ở nơi chỗ nào không?”
“…… Không nên để Từ Từ ca ca giúp làm bài của mình?”
Tiêu Duệ chần chờ rồi nói, có chút không xác định được mình nói là đúng hay sai.
“Không chỉ có bài tập, không nên làm chuyện gì cũng đều nhờ người khác hỗ trợ.”
Tiêu Duệ không có huynh đệ tỷ muội, ngày thường thân nhất ngoại trừ phụ hoàng và mẫu hậu cũng chính là Từ Từ cùng Dung Dung. Huynh đệ thân nhau không sai, nhưng hiện tại Tiêu Thu Nhiên phát hiện con của mình chưa nhận biết rõ thân phận Thái tử là như thế nào, đây là chuyện không tốt.<HunhHn786>
“Dạ, con đã biết thưa phụ hoàng.”
Tiêu Duệ ngây thơ gật gật đầu.
Cùng thời gian, ở Tấn Dương Vương phủ.
Từ Từ thấp thỏm bất an đi theo Tiêu Thu Thần trở về phủ, trước tiên liền tìm Long Kích, hy vọng phụ thân có thể che chở mình.
“Được rồi, đừng tìm nữa, phụ thân đã mang theo muội muội đi Quốc Công phủ dùng bữa tối rồi, không ở nhà.”
Tiêu Thu Thần liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư con mình, không chút do dự vạch trần.
“Chúng ta cũng đi Quốc công phủ phải không? Con nhớ tổ phụ và tổ mẫu.”
Tiêu Thu Thần nhướng mày cười cười, nhìn đứa con đang muốn bỏ trốn, nghiêm mặt nói:
“Chúng ta hôm nay nơi nào cũng không đi, ở nhà dùng bữa tối.”
Vốn là bọn họ cũng phải đi Quốc công phủ, bất quá hiện tại Tiêu Thu Thần cảm thấy việc giáo dục con mới là quan trọng.
“Dạ……”
Từ Từ cúi đầu, thở dài, phụ vương hôm nay quá nghiêm túc thật đáng sợ.
Tiêu Thu Thần bình thản nói:
“Từ Từ, phụ vương đáp ứng Hoàng bá phụ sẽ không đánh con, khẳng định sẽ không động thủ, con ngồi đi, trả lời ta vấn đề này.”
Trước đây Tiêu Thu Thần không nỡ đánh con, sau đó lại phát hiện không đánh không được. Khi Từ Từ ba tuổi đã leo lên nóc nhà lật ngói, mà cũng không phải ngói nhà bình thường, đó là nóc Hàm Nguyên Điện, nơi cử hành đại triều. Từ Từ còn không đi một mình kéo cả tiểu Thái tử cùng đi.
“Phụ vương thật sự không đánh con sao?”
Nghe nói hôm nay sẽ không bị đánh, Từ Từ thả lỏng rất nhiều.
“Từ Từ, con nghĩ thế nào mà giúp Duệ Duệ cùng Dung Dung làm bài tập vậy?”
Từ Từ khi còn nhỏ thích ức hiếp đệ muội. Tiêu Duệ, Ân Dung và muội muội đều bị chọc ghẹo, Tiêu Thu Thần nhìn thấy mà phiền lòng. Hiện giờ lại quá bảo hộ đệ đệ, còn chịu khổ nhọc làm bài tập giúp, Tiêu Thu Thần càng phiền hơn.
Từ Từ nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói:
“Phụ vương nói con là ca ca phải giúp đệ đệ, con liền giúp cho bọn họ. Mà Dung Dung không muốn luyện chữ, Duệ Duệ không thích làm tính toán, con liền giúp làm, dù sao những thứ đó cũng không khó.”
“Đệ đệ không làm được, con có thể dạy mà, vì sao phải làm thay?”
“Con có dạy, nhưng bọn họ nghe không hiểu, con tự mình làm tương đối nhanh hơn.”
Phát hiện con dùng sai phương pháp, Tiêu Thu Thần nhẹ giọng nói:
“Từ Từ, về sau Duệ Duệ lại không làm được, con có thể dạy, dạy không hiểu liền đi hỏi sư phó, cũng có thể hỏi phụ vương cùng Hoàng bá phụ, nhưng tuyệt đối không thể làm thay, biết không?”
“Dung Dung thì sao, Dung Dung cũng như thế sao?”
Kỳ thật Từ Từ giúp Dung Dung nhiều hơn so với Duệ Duệ, vậy mà phụ vương chỉ nói Duệ Duệ, không có nói đến Dung Dung, có phải giúp Dung Dung thì không sao
“Còn về Dung Dung à. Cho dù Dung Dung viết thiếu một vài chữ cũng không sao đâu.”
Tiêu Thu Thần nhớ tới khi còn đi học, Tiêu Thu Đường luôn ở bên cạnh nằm ngủ. Thật là cha nào con nấy. Dung Dung một chút cũng không giống phụ thân Trạng Nguyên của nó.
Duệ Duệ là tuyệt đối không thể giúp, Dung Dung là không cần hỗ trợ. Từ Từ đã nhận ra trong đó có khác biệt nên hỏi:
“Phụ vương, vì sao Duệ Duệ cùng Dung Dung không giống nhau?”
“Bởi vì Duệ Duệ là Thái tử, tương lai làm Hoàng đế, con cả đời phải nguyện trung thành.”
Tiêu Thu Thần nhấn mạnh từng chữ một.