Trương Viễn Hoài quả quyết chối từ hiện thực tàn khốc, cố níu trái tim sắp rơi xuống vực thẳm của bản thân. Hắn kích động siết chặt tay, Tằng An liền ho sặc sụa không dứt. Bởi vì khó thở mà mặt đỏ bừng lên đáng lo ngại, tuy nhiên Trương Viễn Hoài không quan tâm, dáng vẻ như điên như dại chất vấn Tằng An: “Mày đã làm gì? Mày đã làm gì huynh ấy? Tại sao huynh ấy không thừa nhận tao?”
“Xuyên nhi, dừng tay!” Cung thủ bao vây lấy hắn làm tâm điểm, Ly tướng quân khổ sở thuyết phục.
Hắn tất nhiên nghe không lọt tai, giờ khắc này trong mắt hắn chỉ có Vĩnh Thương. Nhưng người hắn một mực tâm niệm đó, chán ghét hắn đến nở nụ cười, chậm rãi buông lời khinh bỉ, dẫm đạp trái tim hắn.
“Yêu? Ngươi nói yêu ta? Yêu ta mà chỉ đem đến niềm đau cho ta! Ngươi ích kỷ hẹp hòi, chỉ biết nghĩ tới bản thân, tình yêu rẻ mạt đó của ngươi ta không cần!”
Trương Viễn Hoài chấn động.
Em chỉ mang đến niềm đau cho anh?
Ah… Phải rồi, sao em có thể quên được chứ? Tiêu Quân tự tử bỏ rơi em rồi mà?
Quả nhiên từ thế giới trước, anh đã quyết tâm triệt để buông tay em. Sao em lại không nhớ chứ? Sao em vẫn cố chấp yêu anh?
Nhân lúc hắn ở trạng thái mất cảnh giác, vua Phát Nguyên ngầm ra hiệu, lập tức một mũi tên chuẩn xác bắn tới đâm trúng vai hắn, nhưng hắn không tỏ ra đau đớn gì. Trương Viễn Hoài thuận thế buông Tằng An ra, chỉ là không ngờ ngay sau đó hàng loạt mũi tên vụt tới như muốn tận diệt.
Thời điểm ác ý như vũ bão lao đến thì Vĩnh Tề đột ngột xuất hiện, cứ như thế bóng dáng vững chãi ấy chắn lấy mưa tên, giúp hắn một lần toàn mạng.
Kết quả tuyệt đối mà em hứa còn chưa làm được, tại sao đã khiến bản thân ra nông nỗi này? – Nỗi xót xa không thành lời của y vang vọng mãi trong đáy lòng.
Trương Viễn Hoài không để ý y, kiếm trên tay rơi xuống tạo nên tiếng vang, kiêu hãnh và niềm tin theo đó sụp đỗ, giọng điệu bất chợt phát ra sau cơn mưa tên ác ý lại trở nên bình thản lạ kì, tưởng chừng không còn bất cứ cảm xúc nào, nhưng ai cũng nghe ra sự bất lực tột độ trong đó: “Vĩnh Thương, ta thành toàn cho huynh.”
Tiêu Quân trước khi tự sát đã từng nói hai chữ “thành toàn”, lúc đó hắn nghe được vô cùng tức giận, trách y tại sao có thể dễ dàng buông tay như thế, nhưng thời khắc chính miệng mình nói ra mấy lời này, hắn hiểu được khi đó y có bao nhiêu tuyệt vọng, vì vậy mới càng hối hận, tội lỗi.
Vua Phát Nguyên liếc Vĩnh Tề một cái không hài lòng rồi mới ra chỉ dụ.
“Đày Ly Xuyên ra biên ải, vĩnh viễn không được trở về kinh thành.”
Trương Viễn Hoài buông xuôi chấp thuận: “Thần tuân mệnh.”
Sau đó Vĩnh Tề vì tự ý giúp đỡ Trương Viễn Hoài nhận phạt bổng lộc rồi cùng Ly tướng quân ra trận đối phó Vũ Khuynh quốc.
Trương Viễn Hoài trước khi xuất thành nhìn về phía hoàng cung lần cuối, vua Phát Nguyên quả nhiên chán ghét hắn, tuyệt tình không chịu xuất hiện nhìn mặt hắn lần cuối. Bấy giờ Trương Viễn Hoài đối diện với ánh mắt đắc ý của Tằng An trên cổng thành, trầm mặt quay lưng, hướng về biên ải đầy hiểm nguy.
Để lại trái tim nơi hoàng thành lạnh lẽo, bóng lưng hắn cô độc trải dài.
Vĩnh Thương, giấc mộng lần này thực sự quá tàn nhẫn…
…
Bầu trời đêm hôm nay có trăng nhưng bị mây đen che khuất quá nửa, gió lạnh từng đợt không ngớt mang theo cái rét thấu xương, khiến không gian càng thêm tĩnh mịch rùng rợn.
Sương mù che khuất tầm nhìn, nước sông Hoàng Tuyền – nơi phân hai bờ lãnh thổ Thần quốc và Vũ Khuynh yên ắng dị thường. Có chiếc lá vàng rơi xuống, nó không vội vàng trôi đi như thể dòng chảy mãnh liệt của sông Hoàng Tuyền hôm nay cũng biết dịu dàng với một sinh mệnh lìa đời.
Tiếng huyên náo ngày một lớn phá tan cái không gian ngưng trọng của nơi đây, ngay sau những âm thanh đau đớn kéo dài là hàng chục thanh niên trai tráng chạy trối chết, bất chấp đêm đen nguy hiểm cứ thế lao thẳng xuống sông.
Chiếc lá vàng chìm xuống đáy sông, những người dưới đó đều bị cọc nhọn đâm chết.
Hành động vừa rồi đích thực là lao xuống Hoàng Tuyền.
Một thanh niên vì quá sợ nên do dự không nhảy kịp lúc với đồng bọn, lúc này nhìn thấy họ chết tức tưởi ngay trước mắt mình, kinh hãi tới mức tè ra quần. Ngay sau hắn, thanh niên trẻ tuổi cưỡi bạch mã chầm chậm xuất hiện, sấm chớp bỗng lóe lên, tia sáng xẹt qua lộ rõ khuôn mặt dính máu tươi như sát thần của Trương Viễn Hoài.
Hắn dí đao lên cổ nam nhân dưới đất, ngạo mạn: “Nói với Doãn Hòa, ngày chết của lão sẽ đến sớm thôi.”
Nói xong hắn quất ngựa, mang theo cuồng phong vũ bão chạy về.
Sấm chớp đùng đùng, cơn mưa bất chợt đổ xuống rột rửa máu tanh, tức thì nơi biên giới trở về dáng vẻ tĩnh lặng không một tiếng động như chưa từng dậy lên cuộc xung đột. Xác tướng sĩ vừa mới vong mạng bị xối lạnh, tiết trời âm u, không khí dị thường.
Thời gian thấm thoát trôi qua, mới đó mà đã một năm Trương Viễn Hoài bị lưu đày.