Thân thể Khương Ngọc run rẩy, đùi non mịn trong tay Lương Hạ co giật. Khương Ngọc ưỡn cong người phun trào ra mật dịch trong suốt. Mật dịch tuôn ra ướt cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Hạ, chiếc cằm tinh xảo dính mật dịch bóng loáng, Lương Hạ dùng tay nhỏ lau đi, ánh mắt to tròn đen láy nhìn Khương Ngọc đang thở gấp hỗn loạn, thấp giọng bấy mãn nói:
“Chị ra ướt hết em rồi.”
Khương Ngọc liếc mắt nhìn Lương Hạ đang phụng phịu, nhìn đôi mắt to tròn long lanh vô hạn đáng yêu kia, có chút không nhịn nổi thấp giọng yêu dị cười một tiếng.
Lương Hạ chồm người tới, đầu nhỏ lại vùi vào trong bầu ngực to tròn đẫy đà dụi tới dụi lui. Vừa quẹt một mảng mật dịch lên bầu ngực sữa tuyết trắng, vừa há miệng gặm cắn nụ hoa đang dựng đứng, liếc mắt nhìn Khương Ngọc giống như muốn được khen tặng vài câu.
Khương Ngọc vươn tay xoa nhẹ mái tóc đen dài xoã tung phía sau của Lương Hạ, giọng yêu kiều quyến rũ nói:
“Em đáng yêu quá! Tiểu Hạ Hạ.”
________
Hạ Nhi là bị dày vò đến bất tỉnh. Cô nàng nào đó ngủ say đến mức không biết gì, Khương Tình chỉ có thể nhẹ nhàng hầu hạ nữ nhân nào đó lau chùi sạch sẽ những vết tích ái muội trên người, sau đó dọn dẹp đống bừa bãi vứt ném lung tung ở sofa phòng khách.
Khương Tình trầm lặng suy nghĩ một lúc, vươn tay nhấn gọi tới số Tô Thịnh.
Vị trợ lý kiêm thư kí đáng kính đang phải chống chọi với công việc ngập đầu, nhìn thấy tiểu tổ tông gọi tới vội vã bắt máy ngay.
[Tìm La quản gia kêu một giúp việc tới đây.]Tô Thịnh có chút líu lưỡi, lại không dám cãi lời, trong lòng lại nhớ đến dãy số dài đằng đẵng trong tài khoản ngân hàng, nghiêm chỉnh cung kính nói:
“Vâng! Thưa…”
Tiếng ngắt máy trong điện thoại vang lên lạnh ngắt không chút lưu tình.
Tô Thịnh lại hít sâu một hơi, vô cùng tri kỉ bấm số gọi tới vị La quản gia nhà họ Khương.
Một hồi đổ chuông liền có người bắt máy.
“Khương tiểu thư muốn một giúp việc tới căn hộ xxx. Ông thu xếp người qua đó đi.” Tô Thịnh lạnh giọng nói.
[Sao tiểu thư không trực tiếp gọi cho ta?]Giọng điệu vị quản gia già nua có chút bất mãn.Tô Thịnh khẽ thở dài, trầm giọng hừ nhẹ nói:
“Tiểu tổ.. à! Khương tiểu thư có bao giờ liên lạc với ông đâu. Toàn là tôi đấy.”
[Tô tiểu tử! Có việc lại ghé Khương gia thăm ông ngoại đi.]Tô Thịnh hứ một tiếng, sau đó nghiêm giọng:
“Ông thu xếp người đến đi. Xong việc ở Khương thị, rảnh rỗi con sẽ tới thăm ông.”
[Được!] Giọng vị La quản gia hiền từ vui vẻ.Tô Thịnh tắt máy rồi thở dài.
______
Khương Tình vào bếp nấu một chút canh hạt sen táo đỏ cho Hạ Nhi.
Trong lúc đợi nữ nhân nào đó tỉnh dậy, bàn tay thon dài khuấy đảo nồi canh đến thơm phức ngào ngạt.
Khương Ngọc vừa mới ngủ dậy, quần áo chỉnh tề tươi tỉnh đẩy cửa bước ra, sau lưng là Lương Hạ khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng.
Ánh mắt đen láy to tròn đảo khắp phòng khách rộng lớn tìm kiếm Hạ Nhi, bỗng mũi ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, bụng nhỏ liền sôi lên.
Khương Ngọc đứng trước cũng ngửi thấy, vội vã nắm tay Lương Hạ muốn kéo cô trở lại phòng.
“Là Khương Tình! Đi mau.” Giọng nói hốt hoảng mang theo kinh hãi không nhỏ.
Lương Hạ ngẩn người, nhìn Khương Ngọc túng quẫn muốn trốn chạy liền vươn tay kéo lại, nhíu mày trách móc nói:
“Tình tỷ làm sao? Tới nhà tỷ ấy phải chào một tiếng chứ? Giờ cũng giấc chiều tối rồi. Tới nhà không chào là không phải phép đâu.”
“Cũng một thời gian rồi không thấy chị. Em tưởng là chị chết ở xó xỉn nào rồi đấy! Khương Ngọc tiểu thư.” Giọng nói ôn nhuận xa cách lại lãnh đạm từ phía sau vang lên.
Khương Ngọc giật thót dừng lại cước bộ, chậm rãi từ từ xoay người nhìn Khương Tình đang khoanh tay dựa lưng ở cửa phòng bếp, toàn thân khí tức thanh lãnh lại âm u, con ngươi nâu sẫm lạnh lùng cùng âm trầm nguy hiểm.
“Tình nhi! Cả tuần rồi mới gặp ha. Em khoẻ chứ?” Khương Ngọc cười cười lấy lòng, giọng điệu yếu ớt lại nhẹ như mây.
Khương Tình nhếch nhẹ khoé môi cười lạnh, thản nhiên quay đầu nhìn Lương Hạ đang nhìn mình đến ngẩn người, trầm giọng ôn nhuận tao nhã nói:
“Chào em! Tiểu Lương Hạ. Tới nhà thì cứ thong thả ngồi chơi một chút. Bảo Bối có chút mệt mỏi nên đang ngủ. Lát nữa sẽ tỉnh dậy ngay.”
Dứt lời liền cười nhàn nhạt với cô nàng tiểu lolita nào đó vẻ mặt đang vô cùng mê mẩn.
Lương Hạ dùng ánh mắt to tròn long lanh toả sáng vạn trượng hào quang nhìn Khương Tình. Đây là lần đầu tiên Lương Hạ nhìn thấy bộ dạng thoải mái tuỳ ý khi Khương Tình ở nhà, có chút dễ gần lại nho nhã thanh cao, mái tóc còn hơi ướt át nên lộ ra phong tình vạn chủng, dù mặc bộ đồ ngủ xám nhạt đơn giản vẫn diễm lệ vô song, toàn thân trên dưới thanh thuần tươi sáng rực rỡ, chói mắt đến mức khiến Lương Hạ quẳng luôn nữ nhân đang đen mặt bất mãn ở phía sau, thấp giọng thổn thức:
“Đẹp như tiên nữ vậy. Không! Là nữ thần mới đúng.”
Lương Hạ không chớp mắt nhìn theo bóng lưng lãnh đạm biến mất sau cửa bếp mà ca thán liên hồi.
“Ngay cả phía sau cũng đẹp. Ôi!”
Khương Ngọc nghe thấy liền tức giận, vươn tay kéo mạnh cổ tay Lương Hạ đẩy tới vách tường bên cạnh, thân thể nhỏ nhắn bị giữ lại. Lương Hạ ngẩng đầu nhìn nữ nhân đang trầm mặt nhíu mày nhìn cô có chút hung dữ.
Lương Hạ chớp chớp đôi mắt to tròn ngây ngô.
Giọng Khương Ngọc bất mãn cùng vô hạn không vui vang lên:
“Nữ nhân đó bề ngoài dịu dàng hoa mỹ, bên trong là một bụng đen tối tà ác đấy. Em hết lời khen ngợi như vậy, xem tôi là người chết sao?”
Lương Hạ trợn trắng mắt, chớp chớp rèm mi nhỏ giọng hỏi:
“Chị ghen đấy à?”
Khuôn mặt Khương Ngọc hơi túng quẫn, liền buông tay Lương Hạ ra, không tiếng động quay đầu đi hướng khác, giọng điệu hơi có chút giấu đầu lòi đuôi:
“Tại sao phải ghen? Nữ nhân kia vốn dĩ không quyến rũ câu người như tôi. Trên giường tôi mới là cực phẩm. Nữ nhân là phải có hương vị, Khương Tình bộ dạng cấm dục khắc chế như vậy, một chút tình thú cũng sẽ không có.”
Lương Hạ chớp chớp mắt, nhìn nữ nhân cao lớn hơn mình đang ưỡn ngực cong mông, vô hạn tự tin rằng mình hơn Khương Tình ở khoản phóng túng đáng xấu hổ kia.
Lương Hạ không nhịn được bật cười một tiếng.
“Em.. cười gì chứ?” Khương Ngọc có chút phẫn nộ lớn tiếng nói.
“Không có!” Lương Hạ đúng lý hợp tình chối bỏ.
“Rõ ràng em vừa cười nhạo tôi.” Khương Ngọc chống tay lên tường giam Lương Hạ đang muốn chạy đi lại.
“Em không có nha.” Lương Hạ nghiêm mặt phản bác.
“Có đấy!”
“Không có!”
“Em dám thề không?”
“…”