“Chú hai, nếu chú chỉ có chút bản lĩnh này, chúng ta đừng đánh nữa! Chú sớm nhận thua đi, để tránh làm lãng phí thời gian của mọi người”.
Sau khi Đông Phương Hùng bị đánh ngã trên mặt đất mới phản ứng lại, Đông Phương Hạ đúng là không để lộ tài năng! Vừa rồi lúc giữ tay ông ấy, giống như kìm nhổ đinh, khiến ông ấy không thể cử động được, hơn nữa lực còn mạnh hơn của ông ấy.
Nghe thấy lời của Đông Phương Hạ, Đông Phương Viêm khẽ chau mày, ngay sau đó, lông mày lại giãn ra! Nhìn con trai mình đầy thích thú.
Đông Phương Hùng thì giận sôi máu, nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của Đông Phương Hạ! Ông ấy không khỏi hối hận vì bản thân đã khinh địch. Đông Phương Hạ đã có bản lĩnh như vậy, ông ấy cũng không cần phải lo lắng nữa! Thế là, cơ thể liền bật dậy, đánh úp Đông Phương Hạ, tốc độ đó, không biết nhanh hơn lúc nãy bao nhiêu lần.
Thấy vậy, khóe miệng Đông Phương Hạ hiện ra nụ cười! Hô to một tiếng, nghênh tiếp chú hai mình.
Do thanh thế của Đông Phương Hạ và Đông Phương Hùng quá lớn, tiếng quyền cước đụng nhau truyền đến, ngay lập tức thu hút những lính canh phòng ở đây! Đến cả ông nội và Hác Hàm Nguyệt mẹ của Đông Phương Hạ cũng nghe thấy âm thanh mà đến.
Lúc nhìn thấy cảnh trước mắt, Hác Hàm Nguyệt không khỏi há hốc miệng, con trai trở nên tài giỏi như vậy từ bao giờ, lại có thể đánh bất phân thắng bại với chú hai! Tình hình này, dường như có thể giữ vững thế thượng phong.
Ông nội cũng có chút kinh ngạc! Đông Phương Hùng con trai của ông đã luyện liên quyền chuẩn quân đội mặc dù không tính là hoàn hảo, nhưng cũng không phải người bình thường có thể động đến, là người đứng đầu quân khu, không có chút bản lĩnh làm sao được! Nhưng cháu mình lúc nào lại trở nên giỏi giang như vậy, quan trọng là, Đông Phương Hạ chỉ có một tay ứng phó với đối thủ! Tay còn lại luôn đặt ở phía sau, không hề bị ảnh hưởng gì, nào giống với bộ dạng con trai mình hiện giờ.
“Ha ha ha…thật sảng khoái! Hạ, nhóc con cháu được lắm!!”
Đông Phương Hùng một quyền đánh lùi Đông Phương Hạ, thở hổn hển lớn tiếng cười nói.
“Chú hai, cháu mới chơi với chú hơn mười phút chú đã mệt rồi, vậy chúng ta không đánh nữa!”
Đông Phương Hạ nhìn thấy ông nội và mọi người đều đến rồi, cũng không muốn đánh nữa, từ lúc bắt đầu, Đông Phương Hạ đều đang giữ sức, nếu không, Đông Phương Hùng sao có thể kiên trì được mười phút dưới tay anh.
“Nhóc con, cháu vẫn chưa đánh bại chú đâu!”, vì mười triệu cho quân khu mình cải thiện đời sống, Đông Phương Hùng nhất định phải đánh bại Đông Phương Hạ.
“Vâng, vậy chú hai cẩn thận, Đông Phương Hạ cháu không chơi với chú nữa!”
Đông Phương Hạ cũng muốn có vũ khí! Nói xong, một luồng sát khí lạnh lẽo bất giác tỏa ra, khí thế mạnh mẽ hơn so với lúc trước! Tay nắm chặt thành quyền, nhanh như chớp hướng đến chú hai.