– Không đâu Harry. – Tôi đáp lại một cách bình tĩnh. – Nhớ cái tờ giấy Mione cho tụi mình ký lúc gia nhập UA không? Nó đã bị ếm..
* * * Và nếu ai dám hó hé dù chỉ nửa lời với bất kì ai khác thì sẽ nhận lấy hậu quả thích đáng.
Mione tiếp lời rồi bắt đầu suy ngẫm:
– Có lẽ mụ ta chỉ lờ mờ đoán ra thôi.
Tôi thở dài chán nản:
– Mụ ta vẫn nghĩ cụ Dumbledore lập quân đội riêng đây mà.
– Vẫn không dừng kế hoạch đấy chứ? – Harry hỏi nhỏ.
Tôi chỉ khẽ lắc đầu rồi cả đám kéo đến đại sảnh đường dùng bữa.
Khi đội Quidditch nhận được giấy phép tái lập thì Harry và Ron lao đầu vào luyện tập mặc cho thời tiết có xấu cỡ nào. Đến lúc về, 2 người họ, vẫn còn đang ướt như chuột lột, kéo tôi và Mione về một góc để nói chuyện.
– Daisy à! Cái thẹo của Harry lại đau rồi?
– Cậu có thấy gì không? – Mione lo lắng.
– Không thấy gì cả.. Tớ chỉ biết.. Voldemort.. hắn.. hắn ở cách chúng ta.. mấy trăm dặm lận.. Hắn có vẻ tức giận.. vì mọi chuyện.. không.. diễn ra nhanh như ý hắn..
Harry dường như ngạc nhiên với những gì mình nói, nhưng rất nhanh chóng, vẻ mặt cậu chuyển sang biểu hiện chắc chắn rằng đó là những câu từ của mình.
– Thế còn lúc ở với mụ Umbridge thì sao? – Ron hỏi, có chút gấp gáp.
– Hắn ta.. hài lòng thì phải.. rất ư hài lòng vì cái gì đó tốt đẹp.. với hắn.. sắp xảy ra..
– Cậu có thể kế nghiệp giáo sư Trelawney đấy, Harry à.
– Không, Ron à, tớ không hề tiên tri được.
– Nhưng cậu đang đọc tư tưởng của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy!
Ron nói bằng giọng nghe vừa sợ chết khiếp, lại vừa cảm động sâu sắc. Tôi lắc đầu bảo:
– Không hẳn là tư tưởng. Có thể đó là trạng thái, là suy nghĩ, hay thậm chí chỉ là tưởng tượng của hắn để dụ Harry vào bẫy thôi.
Rồi chúng tôi im lặng hồi lâu. Người mở lời đầu tiên là tôi:
– Được rồi, tạm gác lại chuyện này đi. Chúng ta đi ngủ thôi. Và hãy nhớ là tất cả mạng lưới liên hệ giờ đều bị theo dõi chặt chẽ rồi.
Và thế là chúng tôi không nói câu gì mà cứ lẳng lặng đi về phòng. Đêm hôm đó, Harry đã mơ về một nơi, một nơi mà theo nguyên tác chú Sirius phải bỏ mạng..
Cũng đã đến lúc Gryffindor đấu Quidditch với Slytherin. Ron trông có vẻ căng thẳng ghê lắm, mặc cho tôi có nói thế nào cậu cũng không an tâm nổi. Sáng hôm đó, khi chúng tôi đang dùng bữa điểm tâm thì Luna chạy sang, cười với khuôn mặt mơ màng:
– Chào mọi người.
– Chào em, Luna.
Tôi mỉm cười chào lại, lúc Luna không để ý thì quay sang lườm mấy người vừa chỉ chỏ vừa cười giễu con bé. Nhận lấy ánh mắt sắc lẹm của tôi, trông bọn họ đột ngột xanh xao và không còn ăn nổi. Tốt. Ít ra còn biết điều. Kéo Luna lại gần, tôi nói nhỏ:
– Để chị sửa nó cho dễ thương hơn nhé.
Rồi tôi vẫy đũa phép, chĩa vào cái nón có hình dạng như 1 cái đầu sư tử bằng đúng kích thước thật còn đang đặt chông chênh lắt lẻo trên đầu Luna. Ngay lập tức, cái nón trông nhỏ gọn hơn với đôi mắt nhìn dễ thương có 2 tròng đen trắng to tròn, và cái bờm sư tử thì cũng không còn xuề xòa như trước mà thay vào đó bóng mượt như tơ sợi vậy. Nhìn những gì tôi đã cải tạo, mọi người không khỏi trố mắt trước cái nón đó. Thật ra ý tưởng của Luna cũng đâu có tồi đâu. Dường như đó là điều hiện ra rõ mồn một trên khuôn mặt tất cả.
Không quan tâm đến những ánh mắt đang nhìn mình, Luna nhỏ nhẹ đáp lại:
– Cảm ơn chị Daisy. Xem em làm gì nè, em ủng hộ Gryffindor đó.
Luna giơ tay lên gõ nhẹ vô cái nón bằng cây đũa phép của mình. Rồi đột nhiên, cái nón há miệng rộng hoác và phát ra 1 tiếng gầm nghe cực kỳ giống thật, đến nỗi mọi người chung quanh còn phải nhảy dựng lên nữa kìa. Bằng một giọng vui vẻ, con bé nói:
– Nghe hay quá đúng không? Em còn muốn làm cho nó nhai nuốt 1 con rắn, nhưng mà anh biết đó, em không có đủ thì giờ.
– Em ủng hộ Gryffindor thì cũng không nên xúc phạm biểu tượng Slytherin như thế, nhớ chưa
– Dạ vâng, em hiểu rồi. Thôi, chúc anh may mắn nghe, anh Ronald!
– Ừm.. – Ron đáp lại, không có chút sinh lực nào hết.
Thành thật mà nói, tôi không phải muốn Gryffindor chiến thắng Slytherin đâu, nhưng mà tôi muốn Ron chơi thật tốt để mọi người phải tỏ ra chút kính trọng cơ. Ước gì tôi có thể giúp gì cho cậu nhỉ. Nhưng mà giúp là giúp thế nào bây giờ?