Tam hoàng tử mỉm cười, đáp: “Tùy ý làm bừa, dù tùy ý làm bừa đến mấy cũng không bằng mưu sát huynh đệ thân sinh nhỉ, ta nghe nói thất hoàng tử suýt bị ám sát trên đường tới Sơn Đông…”
Nhị hoàng tử lập tức nổi điên: “Lãnh Thiên Tinh, đệ đừng có ăn nói hàm hồ, ta sai người ám sát thất đệ lúc nào?”
Tam hoàng tử cười cười, nói: “Nhị ca, ta đâu có nói là huynh làm, sao huynh phải vậy chứ?”
“Câm miệng!”, Lãnh Liệt Vương quát lớn, thâm ý nói: “Các con tốt nhất tiết chế lại cho ta”.
Sau đó ông ta quay sang nói với tam hoàng tử: “Con nói thất hoàng tử bị ám sát, có chứng cứ gì không”.
Tam hoàng tử: “Thích khách ám sát thất đệ có hai kẻ bị bắt sống, đã khai ra người đứng sau, đó là…”
Chưa dứt câu, Lãnh Liệt Vương đã ngắt lời: “Đừng nói nữa, kết thúc triều nghị rồi bàn riêng với ta…”
Tam hoàng tử không cam tâm, đáp: “Vâng”.
Còn nhị hoàng tử đối mặt với cái nhìn chằm chằm của Lãnh Liệt Vương, toàn thân lạnh toát…
Tề Dung nãy giờ vẫn im lặng chợt lên tiếng.
“Đại vương, thất hoàng tử hiện sống ngoài biên giới, vốn đã rất khó khăn, đặt nặng quá mức về lễ tiết quy tắc cũng không có ý nghĩa gì lớn, hơn nữa, nghĩ ngược lại, thất hoàng tử thành hôn cùng nữ nô, nha hoàn, chẳng phải thể hiện rằng Vương thị Bắc Lương đồng lòng với người dân hay sao, vì vậy lão thần cho rằng, nếu đó là tâm ý thất hoàng tử, triều đình hà tất ngăn cản”.
Lãnh Liệt Vương khẽ gật đầu: “Bỏ đi…tùy thất hoàng tử vậy”.
Trong đại sảnh nghị sự thành Thanh Châu, Lãnh Thiên Minh đang tập trung các quan…